Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013

0 LỜI KHUYÊN CỦA BỐ.



Bố viết 4 dòng:

"BỐ"

"MẸ"

"VỢ"

"CON của con"

Rồi bảo.... Con hãy gạch đi 3 dòng và để lại 1 dòng là người quan trọng nhất với con!!!

-Tôi: tất cả đều quan trọng với con!! Con không thể??

-Bố mỉm cười: Con sai rồi...

Bố lần lượt gạch đi "bố" rồi"mẹ" và "con của con". Và để lại mỗi "vợ".

-Tôi: ơ......!!

-Bố: Con à! Bố mẹ rồi sẽ già và sẽ bỏ con đi.

Con của con rồi cũng sẽ theo hạnh phúc riêng rồi bỏ con mà đi...chỉ có vợ của con sẽ bên con trọn đời.

SƯỚNG VUI HAY BỆNH TẬT... NƯỚC MẮT HAY NỤ CƯỜI... GIÀU SANG HAY NGHÈO HÈN...

HÃY CHỌN VÀ TRÂN TRỌNG NGƯỜI DUY NHẤT BỐ KHÔNG GẠCH TÊN CON NHÉ
[Đọc Truyện Này...]


0 VỢ CHỒNG CHƯA LỚN



Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh thoảng những trưa mát trời qua rủ vợ đi ăn…thịt chó cùng mấy anh em. Ai cũng bảo vợ chồng nhà ấy sướng, gia đình môn đăng hộ đối, cả hai đều có nghề nghiệp ổn định, vừa lấy nhau đã có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp, nhất là cái khoản ngồi cạ đánh phỏm bắt nạt bạn bè. Thế gian được vợ hỏng chồng, đằng này lại được cả ông lẫn bà…Chồng tự hào với thiên hạ vì có vợ đẹp con ngoan, vợ thì cứ đến công ty là mở máy phát khoe chồng. Khoảng thời gian đầu bao giờ cũng thật là hạnh phúc…
__

Ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng nằm gần ngoại thành, bên ngoài ốp gạch đỏ đặc, cửa trắng muốt có những chậu hoa treo tường biêng biếc tím và bên trong bài trí hoàn toàn theo phong cách châu Âu. Cuối tuần cùng đi siêu thị và chất đồ ăn đầy ắp tủ lạnh, chiều đón con về chồng sẽ đọc báo, trông con còn vợ đánh vật với nồi niêu xoong chảo. Tối đến sau khi ru con ngủ, vợ chồng sẽ cùng giành giật điều khiển xem TV, chồng bực mình thề sống thề chết:

- Cuối tháng anh mua con 46 inch đừng có mà xem ké!

- Em thèm vào!

Nói thế thôi, cũng qua mấy cái “cuối tháng” rồi. Không được tranh TV với vợ thì buồn lắm, dù là lần nào chồng cũng thua, phải nhường vợ xem iTV thay vì HBO hoặc Esports… Chồng lẩm bẩm:

- Anh thà xem kênh dân tộc còn hơn nghe nhạc Hàn.

- Ok – Vợ thản nhiên – Vậy hãy lên miền núi tìm một cô vợ có cùng sở thích.

Chồng bĩu môi, cắm đầu vào Iphone chơi Angry Bird. Thế mà chả hiểu sao hôm sau, miệng cứ lẩm nhẩm lời bài nhạc Hàn chết tiệt ấy trong lúc lau nhà. Có hôm mất điện, vợ kéo ghế, kéo cả chồng ra ngoài hiên ngồi ngắm sao, mơ mộng:

- Sau này có nhiều tiền, chúng mình xây bể bơi và mua xe hơi, anh nhé?!
Chồng ôm vợ vào lòng, thì thầm:

- Ừ vợ yêu, bể bơi to bằng vũng nước và hứa là em sẽ được đứng tên một chiếc mui trần điều khiển từ xa loại 12 cục pin có giảm xóc.

Vợ véo tay chồng rõ đau, giận dỗi:

- Anh này! Chả chịu phấn đấu gì cả.

Chồng vuốt tóc vợ, cười nham nhở:

- Ngủ đi em, trong giấc mơ sẽ thấy.

- Nói với anh chán chết!

Vợ hờn mát, quay mặt đi thẳng vào phòng đóng cửa ngủ luôn. Nhưng vợ đâu có biết, tháng đó chồng nhận làm thêm ngoài giờ, còn tranh thủ đi dịch hợp đồng nước ngoài cho công ty khác nữa, cuốn sổ ghi nhớ của chồng có thêm một dòng chữ đỏ gạch chân trong phần “Mục tiêu” vài năm tới: “Xây bể bơi + mua xe hơi cho vợ”.

***

Nửa đêm, con ọ ẹ khóc đòi ăn, vợ ngái ngủ lay lay vai chồng:

- Anh! Dậy cho con **.

- Cái gì? – Chồng bị đánh thức, đâm ra gắt gỏng – Anh làm gì có…

- Im đi! Pha sữa bình ý! Nhớ pha âm ấm và ít nước thôi kẻo lát con nó lại tè dầm.

- Sao em không đi mà pha?

Vợ phụng phịu:

- Em đi làm cả ngày mệt muốn xỉu, đã phải cơm nước giặt giũ cho bố con anh, giờ giấc ngủ cũng không được trọn vẹn. Anh muốn em lao lực mà chết phải không?

Chồng chào thua lí sự của vợ, đứng dậy bật đèn, miệng lẩm bẩm:

- Biết thế ngày xưa lấy…con bò còn hơn…

Vợ nhỏm dậy, gằn giọng:

- Anh vừa nói cái gì?

- Không – chồng cười toe toét – Anh bảo chắc con thích sữa bò hơn.

- Cứ liệu hồn đấy!

Con ăn ngoan lắm, vèo cái hết nửa bình 15ml. Chồng chăm chú ngắm nhìn thiên thần nhỏ, con có mũi cao môi đỏ của bố, da trắng mắt đen của mẹ, lắm lúc chồng đùa:

- Sau này con lớn là anh cứ phải nuôi đôi chó Béc-giê trong nhà.

Vợ ngạc nhiên:

- Để làm cái gì?

- Để đuổi bớt mấy thằng thanh niên đến trồng cây si ấy mà.

Chồng vênh mặt đầy đắc ý, vợ châm chọc:

- Làm như con anh xinh lắm đấy!

- Con anh cơ mà! Ít ra cũng phải ăn đứt con nhà hàng xóm!

- Nhà nó đã đẻ đâu, chẳng may xinh hơn thì anh tính sao?

- Thì anh cho con vài chục triệu sang Hàn thẩm mĩ, con nhỉ?

Con chẳng biết có hiểu gì không, cũng nhe lợi hớn hở. Chồng ngồi nghĩ lại, bất giác bật cười.

Chồng vừa nựng con vừa ngáp, nước mắt nước mũi chan hoà. Vợ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, môi vợ thỉnh thoảng mím mím lại, trông yêu lắm. Tự dưng không kiềm được, cúi xuống định hôn trộm vợ, bỗng chồng giật mình, chỗ con nằm ướt sũng…! Lại một lần nữa chồng và con phá giấc ngủ của vợ.

- Em ơi! Dậy đi…Anh không biết thay tã đâu…

- Trời ạ!

Thế là hai vợ chồng lại cặm cụi gần nửa tiếng đồng hồ, để rồi đi đến quyết định cuối cùng: sẽ đổi lịch sinh học của con, không cho ăn đêm nữa xem còn dám làm phiền bố mẹ nữa hay thôi!

***

Con đã được hơn 10 tháng, cứng cáp và đang bắt đầu tập đi. Chiều nào chồng cũng chịu khó lau sàn sạch bóng để con thoải mái lăn lê bò toài. Một lần, vợ đang nấu cơm bỗng nghe tiếng con khóc ré lên ngoài phòng khách. Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang nằm úp mặt xuống sàn ăn vạ, bố ngồi cạnh bình thản đọc Conan. Vợ gầm lên:

- Con bị sao thế kia?

- Ngã em ạ.

Chồng cười tươi như hoa. Vợ nổi khùng:

- Anh trông con kiểu gì vậy? Mà nó ngã không biết đường đỡ nó lên à?

- Anh muốn con học cách tự đứng dậy…

Vợ xót con, vừa ôm vừa xuýt xoa, vừa kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không, vừa lườm chồng khét lẹt:

- Rõ dở hơi. Chả được cái tích sự gì hết!

Vợ bế con vào phòng, chồng thở dài ngán ngẩm, người ta bảo “con hư tại mẹ” quả là chuẩn không cần chỉnh.

Con bi bô nói được vài từ, chồng nhanh nhảu:

- Nói “ba” đi con. Baaaaaaaaa…

Vợ chen vào:

- Con em đẻ ra, phải biết gọi mẹ trước chứ. Gọi mẹ đi con!

Chồng cãi:

- Tự em đẻ được à?

- Thế anh có phải mang bầu không?

- Nhưng mà…

Chưa nói hết câu thì con tè dầm, khó chịu, lại gào lên oe oé. Vợ chồng đình chiến, tạm thời hợp tác thay tã và tắm rửa cho con, lát sau là quên hết.

Vợ đi nghỉ mát với cơ quan một tuần, con lại gửi bà, chồng ở nhà đêm nào cũng lôi bạn về nhậu nhẹt, xem bóng đá. Vỏ lon bia rải từ nhà ra sân, thuốc lá đầy một gạt tàn, bát đĩa bẩn đầy bồn rửa và phòng bếp tan hoang. Vợ về đến nhà vào một buổi sáng đẹp trời, khi chồng đang trong tư thế ngủ vắt lưỡi trên ghế sopha và TV chắc là bật từ đêm qua vẫn chưa thèm tắt. Vợ bấm chuông mấy lần mới giật mình tỉnh dậy, cất giọng lèm bèm:

- Ai thế?

- Vợ anh đây!

- Thật á?

- Đừng có nói em mới đi một tuần đã quên mặt nhau rồi nhé!

Chồng nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở bước ra cửa.

- Sao em về sớm thế?

- Anh muốn em đi luôn chứ gì?

- Đâu! – Chồng gãi đầu gãi tai, e thẹn – Anh mong em về mãi…

Vợ đưa mắt nhìn đống hoang tàn một lượt, thở dài thườn thượt:

- Tôi biết anh mong tôi thế nào rồi…

***

Trời mưa như trút nước, vợ nhắn tin bảo chồng: “Lát em đi sinh nhật chị kế toán trưởng, anh không phải đón em đâu, đón con rồi ăn luôn bên bà ngoại nhé”. Chồng đọc tin nhắn, nhét điện thoại vào túi quần rồi xuống thẳng nhà xe, quyết định đội mưa về cho…mát. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai chồng, nhẹ nhàng:

- Huy định cứ thế về à?

Chồng giật mình quay lại, là chị Hương – chị trưởng phòng kinh doanh, sếp của chồng. Chồng cười:

- Vâng chị ạ. Vợ em đi ăn với bạn nên không phải đón, em thì thế nào cũng được, em khoẻ lắm.

Chị Hương nói:

- À…Vậy Huy cho chị về nhờ được không? Chị có 2 cái áo mưa và xe chị hỏng từ hôm qua, vẫn đang bảo hành ngoài hãng.

- Vâng, được ạ. – Chồng lễ phép.

- Cảm ơn Huy.

- Có gì đâu sếp.

Chị Hương tủm tỉm:

- Đừng gọi chị thế nghe khách sáo lắm.

Nhà chị Hương không cùng đường, kể cũng hơi bất tiện, nhưng chồng vẫn tỏ ra niềm nở để lấy lòng sếp, mất gì đâu mà không tranh thủ cơ hội. Mưa to quá, chị cứ phải rướn người lên, mặt áp sát vào tai chồng nói nghe mới rõ. Vợ cùng mấy chị đồng nghiệp đang ngồi taxi đến nhà hàng, chuyện trò rôm rả. Chợt một chị lên tiếng:

- Giờ xe máy biển đẹp nhiều nhan nhản nhỉ? Đôi kia có con LX đỏ biển tứ quý sáu kìa. Mình cũng đang nhờ ông cậu làm bên giao thông tìm cho một “em” biển tứ quý…

Vợ điếng người:

- Ơ…xe biển đó là của nhà em mà…

Các chị nhao nhao:

- Thế chồng em đang đèo con nào kìa???

Vợ như bị hất nguyên gáo nước lạnh vào mặt. Lắp bắp:

- Em…em…không biết.

- Lại còn ngồi mà không biết? Đuổi theo xem nó là con nào!

Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường nhanh chóng đuổi theo…

Đến cổng nhà, chị Hương bảo chồng:

- Huy vào nhà chơi đã, đợt ngớt mưa rồi về.

- Dạ thôi, em…

Chị ngắt lời:

- Thôi cái gì, mấy khi đến nhà chị?

Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo nam, nói:

- Huy lau khô tóc rồi thay áo đi kẻo lạnh.

- Không cần đâu chị…

Chị gắt nhẹ:

- Huy vì chị mà ốm là chị áy náy lắm đấy.

Chồng nghe theo răm rắp. Chị Hương ngồi xuống tìm hộp trà Dilmah.

Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn nguyên sự kinh ngạc. Chồng chết lặng, cứng miệng, linh cảm sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra…Chị Hương còn muôn phần hoang mang hơn:

- Cô là ai?

Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi đang đợi ngoài cổng. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi. Anh tài xế ái ngại:

- Đi đâu đây em ơi?



Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong dòng người giờ tan tầm. Chồng biết vợ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy A4 về phía chồng:

- Đơn đấy, ký đi.

- Đơn gì? – Chồng ngơ ngác.

- Ly hôn.

- Em điên à? – Chồng quát lên.

- Không điên. – Vợ vẫn giữ thái độ đó.

- Em phải nghe anh giải thích! – Chồng quỳ xuống, nắm chặt tay vợ.

- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!

Suýt thì chồng đã nói: “Nhà này đứng tên anh đấy nhé”. Nhưng chợt nhận ra, bây giờ không phải lúc có thể đùa…Chồng yếu ớt thanh minh:

- Anh thề. Chuyện không phải như vậy mà…

Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như nhà ma. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước vào thì vợ ôm gối ra phòng khách ngủ.

2h sáng, chồng dò dẫm sang phòng khách, đắp chăn cho vợ rồi ra ban công hút thuốc. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối.

Ngày hôm sau, lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con, chồng co ro trên ghế sopha, và TV thì chắc là lại từ đêm qua chưa thèm tắt…

Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác “dọn” sang phòng khách, chồng thức khuya hơn và hút thuốc nhiều hơn. Nửa đêm, nghe tiếng con khóc và đèn phòng ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi… Chắc giờ này vợ đang vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ…còn vụng về lắm…

Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: “Anh rất nhớ em!”…

Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt máy.

Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức tường ngăn cách…

***

Vợ sang ngoại đón con. Mẹ nhìn vợ lo lắng:

- Sao dạo này mặt mày hốc hác thế con?

Vợ không trả lời, cúi gằm mặt xuống. Mẹ nghiêm nghị:

- Có chuyện gì rồi phải không?

Vợ bật khóc, ôm lấy mẹ, nức nở kể hết mọi chuyện. Mẹ dịu dàng:

- Con đã nghe Huy giải thích chưa?

- Con…chưa…

Mẹ nói:

- Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau. Dù Huy sai hay con sai, con cũng nên bình tĩnh lắng nghe. Vợ chồng còn trẻ, con thì bé. Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì con vì cái…Biết đâu con hiểu lầm Huy thật?

Vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại cho ai đó. Vợ bế con, đứng nép sau cánh cửa nghe trộm…

Giọng chồng tha thiết:

- Chị ơi…Chị giúp em đi…Giờ em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống kiểu “người vô hình” rồi chị ạ…

- Chỉ vì Huy tôi về nhờ và vợ Huy giận đến tận hôm nay sao?

- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay, em thực sự không chịu nổi.

- Vậy Huy muốn tôi làm gì?

- Chị có thể gặp vợ em giải thích đó chỉ là hiểu lầm, được không chị?

- Tôi…

- Em xin chị. Vợ và con là tất cả đối với em, nhưng lúc này quả thật em bất lực…

- Thôi được rồi. Tôi đồng ý, nhưng không chắc cô ấy sẽ tha thứ đâu nhé.

- Vâng – Chồng mừng rỡ – Chỉ cần còn một tia hy vọng em cũng cố gắng đến cùng.

- Ừ. Thế nhé. Chào Huy…

Chị tắt máy, chồng đứng dựa vào tường, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào, nước mắt giàn giụa:

- Anh ơi…!

Chồng giật bắn mình quay lại. Thấy mẹ khóc, con cũng khóc theo. Rồi bất ngờ, cả hai mẹ con nó oà lên. Chồng hết ôm vợ, rồi lại ôm con, mặt đỏ bừng, lúng túng mãi:

- Ơ…này…này…

***

- Em xin lỗi…

Vợ nằm gọn trong tay chồng, nghẹn ngào.

- Tại anh mà, anh không giải thích, cũng không chứng minh được là anh đúng.

- Tại em mà, em không chịu nghe anh.

- Không, tại anh. Đáng lẽ phải đi đến nơi về đến chốn, không được “tạt té” linh tinh.

- Tại em đấy, đáng lẽ phải về cơm nước cho chồng con nhưng em lại ham chơi.

- Đã bảo tại anh mà!

- Tại em, anh lì thế nhỉ!



Vợ chồng cùng phá lên cười. Lát sau:

- Anh ơi?!

- Dạ vợ?

- Bốn mươi năm nữa chúng mình còn “trẻ trâu” thế này không nhỉ?
[Đọc Truyện Này...]


0 CUỘC NÓI CHUYỆN GIỮA 2 NGƯỜI PHỤ NỮ




- Chị ơi, chị lo giữ người yêu đi nhé.

- Có chuyện gì sao em.

- Chị không biết người yêu chị tán tỉnh em, đi chơi với em hả chị.

- Vậy cơ àh !!!

- Chị như bù nhìn vậy, haha

- Vậy em đã ngủ với anh ấy chưa.

- Chị điên àh, tôi không phải người dễ dãi

- Àh thế hả, thế anh ấy có ôm hôn em chưa

- Chưa nhưng anh ta nói chuyện, quan tâm em suốt chị ạ

- Thế anh ấy có nói yêu em không !?

- Chưa nhưng sao chị hỏi mấy cái đó làm gì, dù gì anh ấy cũng lừa dối chị rồi

- Em biết anh ấy có người yêu ?

- Biết sao không, nhưng anh ta nói anh chị đang trục trặc

- Em biết anh ấy có người yêu sao em còn đi chơi vs anh ấy, nói chuyện và nhận sự quan tâm của anh ấy

- Nói chung là chị giữ ny đi nói nhiều làm gì

- Không phải chị nên giữ anh ấy mà EM NÊN GIỮ MÌNH.

- …..

- Thật ra thì em đừng đề cao mình quá

- Chị không thấy bị phản bội àh, chị nhu nhược thế

- Anh ấy không nói yêu em, không ôm hôn em, không ngủ với em - Anh ấy phản bội chị khi nào.

- Anh ta đi với tôi quan tâm lo lắng tôi

- Tốt với một người thì có lỗi gì

- Àh ừ, thế chúng mày cứ yêu nhau tiếp đi

- Em ạ, nếu em không bật đèn xanh chẳng người đàn ông nào người ta lại cứ nhào vào. Đừng đánh giá cao bản thân hấp dẫn - trong khi bản thân đơn thuần là dễ dãi!!!

sưu tầm
[Đọc Truyện Này...]


0 Yêu chầm chậm



Chúng ta yêu như để cho có người yêu, để bằng bạn bằng bè, để đỡ cô đơn, đỡ buồn tủi, đỡ hiu hắt. Chúng ta bước từ tình yêu này đến tình yêu khác một cách nhẹ nhàng, không vướng bận, không ràng buộc nhưng dường như không mặn mà.

Càng chóng vánh, vết thương càng sâu. Càng nhạt nhòa, những mối tình đi qua càng không để lại một điều gì cả.

Hãy cứ yêu chầm chậm thôi...

Nếu tình yêu vừa mang đến cho ta một vết cứa sâu hoắm, hãy cứ từ từ để chữa lành những đau thương ấy, đừng tìm vội một người để lấp đầy chỗ trống, để xoa dịu nỗi đau nhanh chóng bằng cách nhận lời một tình yêu khác. Hãy cứ yêu chầm chậm thôi, dành thời gian suy nghĩ về mối tình đã đi qua, những sai lầm vấp phải, những nuối tiếc cho những ngọt ngào bỗng dưng tan vỡ.

Nếu tình yêu lặng yên trong những lời thầm kín, hãy cứ yêu chầm chậm thôi, để mỗi ngày đi qua nhìn nụ cười người ấy cũng trở thành hạnh phúc, nhìn những niềm vui của người ta cũng hóa của mình, những giọt nước mắt lăn cũng thành nỗi đau khó tả. Cứ chầm chậm thôi để biết tình cảm mình dành cho người ấy đến đâu, là thật lòng hay chỉ là cảm xúc thoáng qua.

Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ như một cơn mưa pháo hoa, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm...

Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.

Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa nắng, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một công việc ổn định và tặng ta nhiều món quà đắt giá. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.

Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình muốn nhỏ bé, là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta rơi nước mắt mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một món quà dù chỉ là nho nhỏ.

Người đó là người không hoàn hảo, là người có nhiều khuyết điểm, là người mắc nhiều sai lầm và làm ta tổn thương. Là người mà ta sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm họ mắc phải. Là người mà ta muốn nhìn thấy khi thức dậy, và mở cửa cho ta lúc chiều tà.

Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.

Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.

Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy...
sưu tầm
[Đọc Truyện Này...]


0 Thằng điên ở ngã ba đường




“Đủ đồ nghề chưa?” – tôi hỏi. Cả lũ đồng thanh: “Đủ rồi!”. Đồ nghề của chúng tôi là súng cao su và những túi đạn sỏi. Mục tiêu là thằng điên ở ngã ba đường.

Tự dưng ở đoạn ngã ba trên đường chúng tôi đi học về xuất hiện một người điên. Đoạn đường rất vắng vẻ và là nơi chúng tôi đua tốc độ trên những chiếc xe đạp. Khi đến đoạn đường cua rẽ phải ở ngã ba, bất thình lình xồ ra một thằng điên tay cầm gậy đứng múa may và nói những lời không đầu không cuối. Gọi là thằng điên nhưng người này chắc cũng lớn tuổi rồi. Người ta bảo rằng người điênkhông có tuổi. Nhìn vào bộ mặt nhem nhuốc, cáu bẩn đó, người thì đoán “thằng điên” cỡ gần 30, người thì nói phải 40 tuổi… Nhưng tựu chung lại từ trẻ con đến người lớn đều gọi gã là “thằng điên”.

Tôi đã vài lần bị giật mình phát hoảng vì bất thình lình gã nhảy ra chặn đường. Bực mình tôi về nhà mách bố: “Con bị thằng điên dọa sợ lắm, chắc phải đi đường vòng”. Bố ậm ừ: “Người điên ở ngã ba phải không? Người ta lớn tuổi rồi, con không được gọi là “thằng”. Từ “thằng” chỉ thích hợp với kẻ xấu thôi như “thằng trộm”, “thằng cướp”, “thằng giặc”… Người này biết đâu trước khi điên họ là người tốt….”. “Tốt cái nỗi gì ngữ điên ấy”- tôi lầm bầm trong miệng, dù sao đối với tôi, người đó vẫn là “thằng điên”.

Con đường qua có ngã ba mà thằng điên xuất hiện là đường ngắn nhất để về nhà. Khi đến ngã ba đó chúng tôi rẽ phải, đi theo con đường dọc bờ sông tràn ngập những đống cát, sỏi, đá, vật liệu xây dựng. Chúng tôi để ý thấy thằng điên không đứng ở ngã ba cả ngày mà chỉ xuất hiện lúc giữa trưa, đúng lúc chúng tôi đi học về. Nhiều khi, gã còn bê gạch vỡ ở nơi tập kết vật liệu xây dựng ra ngã ba, xếp thành một vòng bán nguyệt. Giữa cái vòng đó, hắn vẽ những hình loằng ngoằng kỳ dị. Chúng tôi và nhiều người lớn đi qua đó rất khó chịu vì phải tránh cái vòng gạch chiếm đến ¼ lòng đường.

Mấy đứa bạn về cùng đường với tôi đã cùng nhau bàn mưu tính kế cho thằng điên một bài học. Mỗi đứa chúng tôi làm một cái súng cao su và nhặt thật nhiều những viên sỏi tròn nhỏ để làm đạn. Chúng tôi sẽ khiến thằng điên phải khiếp sợ.

Kế hoạch được thực hiện. Chúng tôi đi bộ đến điểm tập hợp để chuẩn bị súng đạn. Một bạn đạp xe đến ngã ba để nhử thằng điên xuất hiện. Đúng như dự định, khi thằng điên vừa cầm gậy xồ ra quát tháo, đứa bạn tôi lạng xe tránh sang một bên. Lập tức, lũ chúng tôi từ chỗ nấp dùng súng cao su nã đạn tới tấp vào thằng điên. Sau giây lát bỡ ngỡ, thằng điên ngồi ôm đầu khóc rống lên rồi bỏ chạy. Tôi kịp nhìn thấy từ bàn tay che mặt của hắn ứa ra một dòng máu đỏ. Chúng tôi hò reo chiến thắng.

Thằng điên trở lại ngã ba sau 2 tuần chúng tôi được bình yên. Lần này, cứ thấy chúng tôi là hắn cầm một cây chổi rễ đập túi bụi. Thằng Hiếu nhà gần đó tức tối gọi cậu nó ra. Cậu của Hiếu túm cổ thằng điên, đấm đá túi bụi. Gã chống chọi được một lúc rồi ôm mặt gào lên những tiếng ú ớ não nùng.

Sau hôm đó, gã điên không dám ra đường chặn xe chúng tôi nữa. Thằng Hiếu nói rằng đôi lần có nhìn thấy gã thất thểu ở một ngã ba đường vắng vẻ khác. Thằng Hiếu đi qua mà không bị gã chặn lại dọa dẫm như trước.

Chúng tôi chuẩn bị thi hết phổ thông cơ sở thì xảy ra sự việc thằng Hiếu bị tai nạn. Hôm đó tan học, nó đạp xe về nhà trước. Đến đúng ngã ba thì bị ngã, đầu nó đập xuống đường, chấn thương sọ não rất nặng. Chúng tôi đến thì người ta đưa nó vào viện, chỉ còn cái xe đạp của nó chỏng chơ trên đường, có một vết trượt dài của bánh xe hằn lên lớp cát trên đường.

Thằng Hiếu không qua khỏi. Hôm đưa nó ra nghĩa trang, tôi bê ảnh nó qua ngã ba định mệnh đó. Người ta đặt ở góc đường nơi nó bị tai nạn một lọ hoa trắng và một bát hương. Tôi chợt để ý, dưới lớp cát trên đường, một nét vẽ màu trắng mờ mờ lộ ra.

Buổi chiều, khi từ nơi thằng Hiếu an nghỉ trở về, tôi và lũ bạn đến ngay ngã ba đó. Dùng tay gạt lớp cát trên mặt đường, những nét vẽ bằng vôi trắng lộ dần ra khiến chúng tôi rợn tóc gáy. Đó là hình vẽ một đứa trẻ con đầu ngoẹo sang một bên, nằm dang chân, dang tay dưới lòng đường. Những nét vẽ ma quái đó chắc chắn là của thằng điên. Tôi buột miệng: “Hiếu chết là do thằng điên đó trù yểm rồi chúng mày ơi. Thằng điên đó như bị ma quỷ nhập vào chứ không phải người”. Chúng tôi ứa nước mắt, vừa thương thằng Hiếu, vừa căm hận thằng điên. Tôi bàn với lũ bạn: “Thi tốt nghiệp cấp 2 xong, chúng mình sẽ đi tìm thằng điên để trả thù cho Hiếu”. Lũ bạn tán thành.

Chúng tôi lại chuẩn bị súng cao su và đạn sỏi đi tìm gã điên. Lần này tôi hùng hổ dẫn đường và nã đạn trước. Viên sỏi rít trong không khí tạo thành một đường hơi liệng rồi trúng vào đùi thằng điên. Gã giật mình ngơ ngác, khi nhìn thấy lũ chúng tôi, gã hoảng hốt bỏ chạy. Bỗng nhiên gã khựng lại, trở về vị trí cũ, nằm dang tay như che cho những hình vẽ ma quái trên mặt đường. Chúng tôi nã đạn tới tấp, cơ thể gã giật lên khi bị bắn trúng. Gã kêu, gã khóc, nước mắt, dãi dớt chảy ra thê thảm nhưng kiên quyết không chịu bỏ đi. Một bà già bỗng dưng xuất hiện đuổi chúng tôi. Bà dìu gã điên vào vệ đường, lấy khăn lau vết máu trên trán gã.

Tôi vẫn tràn ngập căm hận, giấu khẩu súng cao su sau lưng lén lén đi về phía gã. Trên mặt đường là hình vẽ một đứa trẻ nằm dang tay giống như nơi thằng Hiếu bị nạn. Bà cụ già đã phát hiện ra tôi, bà chửi bới một hồi rồi cất tiếng gọi. Một anh thanh niên lực lưỡng xuất hiện, chúng tôi bỏ chạy.

Chúng tôi kể về hình vẽ ma quái trên đường cho cậu thằng Hiếu nghe. Cậu nó nổi giận đỏ mặt tía tai, thề thốt với chúng tôi rằng sẽ tra khảo thằng điên cho ra nhẽ. Chưa biết cậu của Hiếu có khám phá được gì không, nhưng ngã ba bị “trù yểm” kia đã bị dớp, liên tục xảy ra tai nạn và đặc biệt toàn là học sinh bị ngã xe đạp. Một bà bán nước cách đó không xa còn tiết lộ rằng, trước khi thằng Hiếu bị nạn vài năm, ở đó cũng có một đứa học sinh chết y như thằng Hiếu. Chúng tôi lạnh người.

Phải đến 100 ngày mất của thằng Hiếu, khi đã vào đợt nghỉ hè, chúng tôi mới tụ tập nhau lại sang thắp hương cho thằng Hiếu. Cậu thằng Hiếu thấy chúng tôi hỏi chuyện thì lảng tránh, mặt mày ủ rũ như đưa đám. Bố mẹ thằng Hiếu mời chúng tôi ở lại ăn cơm, trong bữa hôm đó, tôi thấy cậu của Hiếu cứ ngửa cổ nốc rượu liên tục. Mãi đến khi tàn cuộc cậu của Hiếu mới kéo tôi ra một góc thì thầm: “Người điên bị chết rồi!”. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu của Hiếu lại nói tiếp: “Cụ già mà cháu kể chính là mẹ của người điên ấy. Không phải cậu đánh ông ta chết mà là ông ta bị ốm rồi chết. Nhưng thế cũng đủ làm cậu thấy sợ, vì trước đây đã đánh ông ấy. Mấy hôm rồi cậu toàn gặp ác mộng, chúng mày cẩn thận đấy!”

Tôi vẫn nghe các cụ già kể về những ân oán với người chết rất đáng sợ, người ta dọa rằng họ sẽ biến thành ma để đòi nợ những người làm điều ác với họ. Sau nhiều lần bàn bạc, chúng tôi quyết định mua hoa quả đến nhà bà cụ để thắp hương cho người điên xin thứ lỗi.

Bà cụ, mẹ của người điên chấp nhận nguyện vọng của chúng tôi. Bà kể rằng con bà trước cũng có vợ con đàng hoàng. Đứa con của ông ấy trước cũng bị tai nạn đúng chỗ ngã ba nơi thằng Hiếu bị nạn. Nó cũng bị trượt cát, trấn thương sọ não rồi chết. Bố nó rất đau khổ, đêm xuống, ông không ngủ được. Ông đi lang thang và phát hiện ra là ban đêm có rất nhiều những chiếc xe chở cát đổ dọc bờ sông. Cát tràn ra đường rất nhiều và tụ lại rất nhiều ở góc ngã ba đúng đoạn vào cua. Ông đã kiện những người bán vật liệu xây dựng nhưng không được. Uất ức và đau khổ, ông phát điên. Vợ ông không chịu được, bỏ đi. Ông ta điên càng nặng hơn, đến mức không nói được.

Bà cụ nói: “Cứ tầm tan học, nó lại ra góc đường ngăn cản những chiếc xe của học sinh không cho đi vào đám cát. Nó sợ lại có người bị tai nạn”.

Lúc ra về, chúng tôi đứng chắp tay nhìn vào di ảnh của hai bố con người điên. Họ ăn mặc bảnh bao và đều mỉm cười. Chắc giờ hai bố con họ đang quây quần bên nhau.
sưu tầm
[Đọc Truyện Này...]


0 CẢM ƠN ANH...



Hai năm trước, em nhẹ nhàng dựa vào vai anh, thì thầm thật khẽ lời cảm ơn anh. 
Cảm ơn anh đã bước đến, cho em biết cảm giác yêu thương và được yêu thương, cho em cảm giác sống trong ngọt ngào và nồng ấm.

Hai năm sau, em vẫn muốn nói lời cảm ơn anh.
Nhưng là cảm ơn vì anh đã rời xa em, đã lựa chọn không ở bên em nữa.

Những ngày đầu sóng gió, em tưởng như bao nhiêu nước mắt trong mình đều theo đớn đau mà ướt đẫm gối.
Anh bảo anh lo cho em, lo cho tháng ngày đang chờ em ở phía trước, trong khoảng thời gian anh ra nước ngoài du học hai năm.
Anh bảo anh thương, bảo em đừng chờ kẻo rồi tội nghiệp.
Em níu tay anh, thương yêu dâng đầy trong tim, nói em chờ, dẫu xa xôi cách trở thế nào đi nữa. Anh lắc đầu và rồi biến mất. Vài bữa sau, em hiểu, anh không đi xa khỏi thành phố này. Đó chỉ là cái cớ, chỉ là anh đã đi xa khỏi trái tim em. Lời dối gạt ấy chỉ để biện minh cho việc anh thương yêu một người khác.

Cảm ơn anh, vì đã rời tay em bởi một lý do không thật.

Để em biết tình yêu trong em dẫu sâu đậm cỡ nào cũng không thể mang anh trở lại.
Để em hiểu rằng, anh không còn xứng đáng được em yêu thương nữa.

Cảm ơn anh, vì đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em.

Anh chủ động chặn Facebook em, chủ động bước qua em khi chúng ta tình cờ giáp mặt trên phố, tay anh đặt một bên eo người đi cùng. Em đã biết trước, mà sao chẳng dám tin. Dần dần, em không còn gặp anh tình cờ nữa. Những mảnh ghép trong cuộc sống của anh cũng hoàn toàn biến mất trước mắt em. Anh đã chọn như thế. Thật tàn nhẫn biết bao, nhưng nhờ đó em nhận ra, mình hoàn toàn có thể sống tốt mà không có anh.

Cảm ơn anh, đã bỏ mặc em những khi em yếu lòng và cần người bên cạnh nhất.

Thời gian yêu anh, em đã để bản thân mình phụ thuộc vào anh nhiều quá. Đói bụng muốn được anh mua thức ăn cho, ốm đau gọi anh tới mua thuốc... Cuộc sống đơn độc mở ra, em gắng gượng. Nhìn xung quanh, chợt thấy biết bao người muốn quan tâm mình, biết bao người lo lắng cho mình. Chỉ là bấy lâu “bận” yêu anh mà quên để ý. Hạnh phúc hóa ra luôn ở đây, riêng mình anh là đi mất.

Cảm ơn anh, đã rời xa em, để em trong nỗi hoang hoải.

Em đi du lịch nhiều hơn, làm việc nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người hơn. Mỗi ngày bớt đi một chút nỗi buồn, những con người mới bước tới mang đến màu sắc mới cho cuộc sống của em. Lạ lùng thay, em thấy mình tuyệt vời hơn cả những ngày nắm tay anh hãnh diện đi trên phố.

Cảm ơn anh đã nói với mọi người rằng em là người anh không bao giờ muốn gặp lại.

Cảm ơn, vì đến tận bây giờ em càng vững tin hơn nữa vào quyết tâm quên anh. Em đã quyết tâm bởi không muốn lãng phí thời gian và tình cảm vào một người không yêu mình, và có thể, chưa từng yêu mình. Cảm ơn vì đã rời xa em. Bởi nếu không, đến một lúc nào đó, em cũng sẽ đắng lòng khi phải đưa ra quyết định đó. Chúng ta vốn không hợp nhau mà, phải không anh?

Cảm ơn anh, em muốn nói lời ấy, ngay cả khi chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Cảm ơn đã lựa chọn ra đi, để giúp em học cách thương yêu chính mình.
[Đọc Truyện Này...]


0 NHẢY MÚA DƯỚI CƠN MƯA



Lúc đó khoảng 8:30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn.

Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông cụ nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.

Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngôi chờ vì tôi biết phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ vì lúc đó tôi cũng không bận với một bệnh nhân nào khác cả.

Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ.

Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phải không. Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà cụ vợ của ông ở đó.Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi).

Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trễ một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ, ” và Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa ư ?”

Ông cụ mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói “Bà ấy không còn biết tôi là ai nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai.”

Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc. Tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ, “Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế ! ”

” Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn ”

Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không.

Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được.

“Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa”

Sưu tầm
[Đọc Truyện Này...]


0 Gửi cô gái ngốc nghếch của tôi.



Cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che giấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Hãy sống thật với con người của mình, cô gái nhé!

Này cô gái ngốc nghếch…
Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.

Cô gái ngốc của tôi ơi,

 

Tôi nhớ lắm cô gái có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tinh nghịch, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi cuộc vui, cô mang lại tiếng cười, mang niềm vui đến cho bạn bè, cho người thân, cô chẳng biết dấu diếm cảm xúc, khóc khi buồn và tươi tắn khi vui, cô trẻ con, cô hạnh phúc.

 

Vậy mà sao giờ đây…

 

Đứng trước tôi là một cô gái mệt mỏi với nụ cười gượng gạo. Cô vẫn cười vẫn nói, vẫn suốt ngày triền miên trong những cuộc vui bạn bè nhưng sao đôi mắt cô lại mênh mông thế kia.

 

Cô gái ngốc nghếch của tôi…

 

Cô học ở đâu cái cách che dấu cảm xúc, tự khoác lên mình chiếc mặt nạ vô hồn rồi lạc long giữa những huyên náo, ồn ào? Cô có thể tự đeo cho mình cái mặt nạ vui tươi nhưng làm sao cô có thể dấu đi đôi mắt buồn, trống rỗng kia được.

 

Ngốc… cô đang tự đánh mất chính mình đấy, biết không?

 

Cô đừng ngụy biện. Tôi biết, tôi biết hết chứ, cuộc sống màu hồng của cô đã vỡ vụn, những va vấp, tổn thương, trái tim chẳng còn vẹn nguyên nhưng cô không thể vịn vào đấy để trốn chạy con người của mình được, cô có biết điều bất hạnh nhất là việc không còn là chính mình nữa không?



Cô ngốc của tôi ơi!

 

Tôi biết đây là quãng thời gian thật tồi tệ với cô, có quá nhiều chuyện không vui cứ đến cùng một lúc đang khiến cô dần gục ngã. Cô mạnh mẽ, cô bướng bỉnh, cô kiên cường một mình chịu đựng, nhưng cô có biết cô chẳng phải trẻ con, nhưng cũng chưa đủ chín chắn và trưởng thành, cô không phải là badman để có thể tự gánh vác được mọi chuyện.

 

Ơ kìa, cô ngốc cô đang khóc đấy ư?

 

Ừ, thì cô hãy khóc đi, khóc thật to lên, đừng kìm ném, hãy để nước mắt xóa đi cái vỏ bọc dày cộp trên gương mặt kia, đôi mắt cô có thể sưng húp lên, nhưng đấy là đôi mắt có cảm xúc. 

 

Cô gái ngốc của tôi ơi!

 

Gió mùa lại sắp tràn về, cái lạnh tê tái sẽ tiễn biệt tháng 11 nhiều cảm xúc nhưng tôi không cho phép cô xóa sạch mọi kí ức tháng 11 đâu, bởi cô là cô gái của tháng 11 kia mà. Đừng tự trách mình vì những hành động lố bịch, những lời nói ngu ngốc vì tất cả đều xuất phát từ cảm xúc của cô, cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ, sống thật với con người của mình đấy là điều tôi luôn muốn ở cô. 

 

Cô ngốc ơi, tôi biết dù cô có lớn đến chừng nào nữa thì cô vẫn mãi chỉ là một cô ngốc mà thôi. Vì ngốc nên cô đã đẩy con người thật của mình đi quá xa rồi đấy. Hãy gọi cô ngốc của ngày xưa trở về đi, tôi muốn lại được nhìn thấy nụ cười trong veo và đôi mắt lấp lánh niềm vui của cô. Cô ngốc ơi, tôi tin rồi cô sẽ trở về…

 

Ký tên

[Đọc Truyện Này...]


0 Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu



Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu
Có đôi lúc yếu lòng anh lại chạy đến một nơi nào đó để cho đôi mắt này tự đỏ hoen lên 
Em là sao hiểu được cảm giác ấy của anh lúc đó chứ
Vì em là cả thế giới trong lòng anh
Muốn chạy thật xa thật xa để anh ko còn nhìn thấy em nữa 
Nhưng quá khó để cho anh trốn chạy lòng mình
Em ơi... Muốn xóa em ra khỏi tâm trí thì phải làm thế nào đây...
Dạy anh cách yêu nhưng sao ko dạy anh cách xóa
Để giờ đây anh phải như thế này
Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu
Vì lòng kiêu hãnh ko cho phép anh gặp lại em
Vì yêu em nên anh không muốn nhìn thấy em khóc...
Anh ko mạnh mẽ như em nghĩ đâu
[Đọc Truyện Này...]


0 Mất anh....Em vẫn là em



Tình yêu!

Có lẻ là điều duy nhất mà cả thế giới chạy theo,để yêu,để nhớ,để buồn và để hận.

Nhưng tình yêu...em chưa bao giờ nghỉ rằng em sẻ hận,mà chỉ để nhớ,dù có nhiều lúc anh làm em bật khóc vì nhớ anh,vì hạnh phúc,và cả khi hụt hẫn đau khổ tột cùng...

.......Nhưng yêu chi đề rồi hận?Em mãi không muốn thế.Em không muốn hận anh,hay cho dù là ai đi chăng nữa???

Tình yêu em dành cho anh có phải là điều bé nhỏ,để anh có thể dể dàng bỏ rơi? Em chỉ biết lặng thinh và rơi nước mắt..Dù đau,dù đã cố gắng nhưng mọi thứ vẫn cứ bình thường tuông ra như cái gọi là quy luật vậy,nhưng...em đã tự nhủ rằng ... yêu em không chỉ mình anh...Tình yêu hết không có nghĩa là mất tất cả,nhưng nó sẻ là vết thương mãi không bao giờ quên được,nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng nhớ,vì tình yêu không phải là duy nhất.

Em chỉ nhói đau,chỉ cay mắt khi có người nhắc đến anh,khi biết được cuộc sống của anh...và khi chợt thấy bóng anh trên đoạn đường ngày hôm qua mình cùng dạo,và cả những khi anh rước em tan sở về...

Ký ức vẫn mãi là ký ức,không thể tồn tại mãi với thời gian,vì thời gian vô tình và rất lãnh cảm.

Nếu thế giới cho em hàng ngàn điều ước thì em vẫn ước rằng thời gian đừng bao giờ trở lại.Dù thời gian có trở lại hay mọi ký ức đó có thể thay đổi khác,em cũng chẳng mong,chẳng cần...Vì đó mãi là thực tế,mãi là dấu chấm dù đậm nét hay mờ nhạt.Nhờ như thế em biết phải làm gì cho mình,và em biết được anh đã mang cho em những gì,nhờ như vậy mà em đã và được anh yêu,dù tình yêu ngắn ngủi và rồi ...không còn nữa.

Nhưng em cảm ơn anh,cảm ơn vì tất cả.Nhưng người quay lưng với em thì em không muốn nghe câu cảm ơn gì cả,vì yêu anh đâu phải chờ đợi được cảm ơn như thế hả anh.Em hạnh phúc vì thời gian bên anh quá đẹp,đâu phải chia tay vì không yêu,nhưng vì một lí do khác đúng không anh?Em tin những ngày tháng xắp tới anh cũng chẳng bao giờ quên em,vì em vẫn đang cùng tồn tại với anh trong cuộc đời này anh có biết?

Em không tuyệt vọng vì mất anh,mà em đang phấn khởi đón nhận cuộc sống mới.

Ngày tháng trôi qua lặng lẽ êm đềm,em không mong gì hơn như thế,chỉ có điều em cảm thấy đau ở nơi nào đó trong cơ thể em,trong tâm tư em mỗi khi nhớ đến anh thôi anh.

Tình yêu đấy!!!

Người ta thường nói nó chỉ đẹp khi dang dở đó anh...

Em không tin chia tay là định mệnh,gặp nhau cũng chẳng phải là định mệnh gì cả.Đơn giản vì mình thích nhau,yêu nhau và đến với nhau.Có đúng không anh?

Chia tay là chuyện bình thường trong tình yêu mà ai cũng gặp.Đâu phải ai yêu nhau là cũng được đến với nhau?Và chia tay hãy xem là một khởi đầu cho cuộc sống mới,cuộc sống không có anh,không được nũng nịu,nhỏng nhẻo khi bệnh,khi em muốn anh chở đi ăn kem...Và bắt đầu được chàng khác để ý,và bắt đầu với tình yêu mới nhưng với một người mới,đơn nhiên anh chàng đó chẳng phải là anh,chẳng phải cùng tên với anh,cũng chẳng đi xe giống anh,cũng chẳng yêu em như anh và hàng ngàn điều không phải khác nữa.Nhưng sẻ có nhiều lúc em thấy anh từ trong con người mới lạ đó ở những cử chỉ quan tâm,âu yếm,chìu chuộng cả những khi cáu gắt,giận hờn và yếu đuối...

Và nếu chia tay ,em cũng sẽ nhớ đến anh ta như đã từng nhớ đến anh.Chỉ có điều nỗi nhớ sẽ khác nhau.Vì anh và người đó khác nhau...

Nhưng em sẻ nhớ mãi vì anh đã từng là của em,và nghe từ anh nhiều câu nói mà chưa bao giờ em được nghe người khác nói với em như vậy.Mọi thứ vẫn luôn còn đó,anh đừng phủ nhận mà hãy nhìn thẳng vào sự thật,vì em vẫn là em,là cô bé tinh nghịch,bướng bĩnh,cứng rắn nhưng lại rất yếu đuối và điều quan trọng là đã từng yêu anh.Em mất anh có lẽ vì em quá yêu anh,nhưng đó là điều em nghĩ,hơn nữa khi chia tay em cũng chẳng hỏi anh lí do.Em chỉ nghe anh nói rằng,mình CHIA TAY nha em.Và em chỉ cười và bảo rằng em đồng ý,chỉ để cho chuyện chia tay không là nỗi đau,em muốn giấu đi nỗi đau ấy hay em đang tự dối mình???

Nhưng quay lưng lại đi,em cố gắng không cuối đầu gục mặt,nhưng nước mắt em rơi,em không dám dùng tay gạt đi vì sợ anh nhìn thấy...em mạnh mẽ bước đi,nhưng lòng tan nát tự khi nào không biết...!!! Nhưng tình yêu em vẫn còn dành đó cho anh.Em sẽ không cố quên điều gì về tình yêu của mình cả.
[Đọc Truyện Này...]


0 Về Với mẹ




TRUYỆN NGẮN 450 CHỮ

Bùi Thanh Xuân

Có bao giờ chúng ta suy nghĩ sẽ còn bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa trong đời ta sẽ về ngồi bên cạnh Mẹ,  dành thời gian riêng cho Mẹ.

Một câu hỏi thật đơn giản nhưng cũng rất khó trả lời. Điều này mỗi chúng ta tự hiểu và rồi cảm thấy ray rứt sao thời gian còn lại dành cho Mẹ ít quá vậy. Này nhé, mỗi ngày một tiếng. Đời Mẹ còn lại bao nhiêu ngày? Đó là thời gian số đông chúng ta không làm được.

Một tiếng mỗi ngày thôi.

Thời gian yên bình nhất là lúc tôi được ngồi cạnh Mẹ, được nghe Mẹ nói, được thấy Mẹ cười.  Tôi may mắn được có mỗi chiều như vậy. May mắn có ngôi nhà của Mẹ để tôi trở về làm đứa con nhỏ bé trước Mẹ. Đôi khi cũng nũng nịu như thuở năm mươi năm trước chờ Mẹ đi chợ về lục giỏ tìm quà.

Mắt Mẹ bây giờ không còn nhìn thấy được bầu trời có màu gì nũa, bàn tay quờ quạng tìm cái li pha nước cho tôi uống. Không phải tôi nhẫn tâm để Mẹ làm điều này mà chính là vì hạnh phúc của Mẹ được chăm sóc con trai mình. Đón nhận li nước của Mẹ tôi mang tội bất hiếu nhưng nếu từ chối tôi sẽ tước đi niềm hạnh phúc đó của người Mẹ đã từng yêu thương, che chở tôi thuở nào. Mẹ vẫn luôn xem tôi là đứa trẻ lên năm của ngày xưa củ.

Trong những lúc khó khăn, tâm không yên bình, hoang mang và thất vọng là lúc ta cảm nhận ngôi nhà của Mẹ chính là nơi để cho ta trở về trú ngụ. Ta khao khát được trở về bên Mẹ, được khóc như thuở nào.

Ta có sai lầm, lòng Mẹ luôn bao dung. Ta lạc lối, Mẹ sẽ đưa ta về.

Ta bao nhiêu tuổi vẫn luôn nhỏ bé trước Mẹ. Gìa bao nhiêu, Mẹ vẫn luôn muốn che chở cho ta, luôn xem ta cứ nhỏ dại, khờ khạo. Đó là lòng Mẹ, tình yêu Mẹ dành cho ta.

Thời gian sẽ lấy đi mọi thứ nhưng với những gì ta làm cho Mẹ vui sẽ mang lại một phép màu  cho tuổi già của Mẹ.

Có bao giờ bạn nhận ra điều này. Cái gì của Mẹ là của ta nhưng những thứ ta có, được bao nhiêu là của Mẹ?

Có bao giờ bạn suy nghĩ mình còn có bao nhiêu thời gian dành cho Mẹ.

Hãy về ngồi bên cạnh Mẹ mỗi ngày nếu có thể.
[Đọc Truyện Này...]


0 Không nhất thiết là yêu, thích thôi có được không?




Thời tiết mấy ngày gần đây khó chịu kinh khủng khiếp. Nó hằn học nhìn vào cái thời gian biểu chật vật quá đỗi. Lịch học, lịch làm việc chằng chịt, deadline đỏ chói làm đôi mắt một mí hoa hết cả lên. Lấy tay dụi dụi mắt, khụt khịt mũi, nó nhăn nhó rồi lôi cái gương nhỏ xinh trong ví ra để... tút lại nhan sắc. Hừm, quá mệt mỏi và rã rời rồi, nó chẳng buồn động chân động tay vào cái gì cả. Tự nhiên, nó cười tủm tỉm với cái sự lười không lý do của mình. Hoặc, giả như có lý do thì đó sẽ là một lý do không chính đáng cho lắm!

Sau một khoảng thời gian khá dài đủ để tí tởn post mấy tấm ảnh tự sướng lên facebook, nó nhởn nhơ với bắp rang bơ, coca và một DVD film hài. Dường như, cái thế giới của nó được thu hẹp lại trong gian phòng nhỏ, với một chút ánh sáng vàng và chuỗi những âm thanh từ chiếc laptop, cộng thêm tiếng nhai bỏng ngô tóp tép của nó, ngoài ra thì mọi thứ đều im lìm đến đáng sợ.

Nó - một sinh viên năm ba đại học, đang làm thiết kế cho một công ty đồ họa ở Hà Nội - lúc nào cũng có thể bị căng thẳng thần kinh do áp lực từ học hành, thi cử, công việc đổ ụp lên đầu. Cứ thế, những khi ấy nó dành cho mình một chút “lặng” để xả “xì trét”, để F5 cái đầu ngơ ngơ và kịp lấy lại phong độ hoàn thành nhanh nhất, tốt nhất có thể những việc đã ghi chú trên quyển note to oạch.

Hôm nay, thứ bảy, cuối tuần mà nó hằng mong đợi bỗng trở nên nặng nề và khó chịu. Ấy thế là nó chạy lăng xăng đi tìm một DVD hài về xem cho sung sướng, để cái miệng cười ngoác ra một cách hả hê.

Tạch... tạch... tạch...

- Mày ơi, ảnh lừa tình thế?

- Cái gì? Ảnh nào của tao mày cũng chê lừa tình hử? Hừm, không photoshop tẹo nào đâu nha!

- Ờ, vì tao thấy không giống mày ngày xưa, hình như... xinh hơn thì phải.

- Xì. Không tin thì về mà gặp tao!

Nó hí hửng cười, chém gió tạch tạch với cậu bạn đang ở bên phương trời Mỹ. Cậu bạn ấy đi du học được ba năm rồi. Cậu ta học giỏi nên vừa tốt nghiệp lớp mười hai đã ẵm được cái học bổng toàn phần, rồi vẫy tay tạm biệt bạn bè, khoác balô lên đường đi học. Chậc. Ngày xưa, nghe đồn là cậu ta thích nó, nhưng nó giả vờ kiêu, bánh mì bơ hắn. Bây giờ, tự nhiên ngẫm lại thấy mình ngố ngố sao ấy.

- Này, cho tớ một cái hẹn vào tối nay nhé!

- Ai đấy?

- Hừm, bạn bè mới chém gió ầm ầm trên facebook mà đã quên rồi.

- À há, bạn Minh hử? Ngạc nhiên quá. Sao tự nhiên muốn gặp tớ?

- Kiểm chứng sự thật thôi mà. Hehe!

Những tin nhắn làm nó phá lên cười. Cái tên này rõ là ranh ma, chỉ là mấy cái ảnh thôi mà cũng lắm chuyện. Ơ, cơ mà sao hắn lại hẹn nó vào hôm nay? Hắn chẳng phải đang vi vu bên trời Tây hay sao?

- Này, đùa à? Đang ở Mỹ sao hẹn hò với tớ được. Đừng có mà bắt nạt con gái ViệtNamnhé!

- Hâm à. Về rồi. Về được một tuần rồi. Tối nay nhé. 8pm. Oke?

Nó há hốc mồm kinh ngạc. Hắn về bao giờ sao nó không biết thông tin gì cả? Hắn đang ở ViệtNamlà sự thật trăm phần trăm á? Vô lí ầm ầm...

Sau một giây sững sờ, nó kịp lấy lại bình tĩnh. Ừ, thì gặp cậu bạn cũ, thay cho cái dư vị nhàm chán của ngày cuối tuần thì đây cũng là một sự lựa chọn hay ho. Nó búng tay cái tách, bỏ mặc cái đống lộn xộn ngổn ngang giấy tờ làm việc, nó xoay như chong chóng trước gương, ngắm nghía và tự thưởng cho mình một nụ cười mãn nguyện. Nó vui, một niềm vui thực sự đang được gọi tên khi bỗng nhiên... có cái hẹn đột ngột không thể tưởng!

***



Quán xá vỉa hè một góc bờ Hồ, nó và thằng bạn ngồi đó, mỗi đứa một cốc trà đá, nhẩn nhơ vờn bắt suy nghĩ mông lung trong đầu mình trước khi kịp mở lời hỏi han nhau. Hắn đột ngột phá tan sự im lặng.

- Lâu không gặp, nhìn cậu... xinh hơn đấy!

- Ờ, cũng đủ để không bị gọi là lừa tình.

Nó và hắn thay đổi cách xưng hô đến chóng mặt, khi nãy chém gió còn “mày - tao” cơ mà!

- Ừ... xin lỗi... tớ cũng đâu có cố ý, chỉ là ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu thôi.

- Không có gì. Tớ trêu cậu thôi mà. Sao về đột ngột không báo cho bạn bè gì cả thế?

- Ờ, về làm một vài thủ tục rồi lại đi ấy mà, cũng không liên lạc với ai... ngoài cậu.

- ...

- Ngạc nhiên à? Tự nhiên, muốn gặp cậu. Thế thôi?

- Ớ... nhớ tớ à?

Nó nhí nhảnh tinh nghịch trêu đùa thằng bạn, mặc kệ cho tai hắn đang đỏ dừ lên một cách tội nghiệp. Nó cũng không có chủ ý gì cả, chỉ nghĩ trêu đùa vô tư như bạn bè ngày trước thôi.

- Ừ... nhớ!

Cậu ấy nói mà đôi mắt lảng lảng ra xa, không dám nhìn thẳng vào nó, còn đôi tay thì cứ xoay tròn cốc trà đá. Nó im lặng, mỉm môi cười, đặt cốc trà trên tay xuống, nói bâng quơ:

- Bao giờ thì cậu đi?

- Khoảng một tuần nữa...

- Nhớ Hà Nội chứ?

- Nhớ. Nhiều như nhớ cậu.

- ...

- Cho tớ vay một tuần nhé. Dắt tớ đi thăm lại Hà Nội, được không?

Hắn vẫn nói ngập ngừng, e ngại, còn nó thì thấy tim mình đập loạn xạ không theo một quy tắc nào cả. Bất chợt, khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào tay nó. Ấm lạ!

- Ừ. Cho cậu vay một tuần. Bắt đầu luôn từ mai nhé!

Gió thoảng, sương nhẹ giăng trên những đôi vai gầy. Nhưng trong ánh đèn đêm leo lét, có ánh mắt cười tươi rạng rỡ, có trái tim ấm những nhịp gọi tên thân thương trìu mến. Và, bàn tay tìm đến bàn tay đan cài...

***

Một tuần trôi, nó dẫn hắn đi khắp các chốn mà hai đứa nghĩ ra. Chỉ cần trong khoảnh khắc đầu óc lóe lên ý tưởng nào là cả hai đều ngay tức khắc đồng ý. Nó nhận ra rằng còn nhiều cái đẹp của Hà Nội mà nó đã lãng quên. Có lẽ, cũng lâu lắm rồi nó không có thói quen đi thăm thú đâu đó. Có thể vì nó cho rằng nó đã quá quen với từng con đường, góc phố, cũng có thể vì nó chẳng sắp xếp được thời gian để mà cứu rỗi những nỗi buồn, vì, nó mải lao vào vòng quay của thời gian...

- Cảm ơn cậu, một tuần... nhanh quá!

- Ơ, ừ! Hì, với tớ cũng trôi qua nhanh thật. Nếu không có cậu, không dẫn cậu đi đó đây thì có lẽ tớ cũng chỉ ru rú ở nhà và thỉnh thoảng lên cơn “xì trét” mất.

- Chà, cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ. Khoa học đã chứng minh, phụ nữ chịu quá nhiều áp lực sẽ nhanh già đấy...

- Thôi thôi, tớ xin...

Nó cười cười, đùn đẩy thằng bạn trước khi hắn kịp lải nhải thêm những câu khoa học gì gì đó, nghe hãi quá!!!

- Ê, thích lật đật không?

- Không!

- Thế, thích gấu bông không?

- Không.

- Ừm, thế... thích... gì?

- ???

- À, định trả công cho cô hướng dẫn viên bất đắc dĩ này… mà, khó tính quá, chẳng chọn được món nào cả.

- Đồ hâm

Nó gõ vào đầu cậu bạn cái “cốp” rồi rảo bước thật nhanh, đi thẳng một mạch về nhà. Xem ra, ba năm vẫn chưa làm hắn bớt ngố hơn, vẫn chưa làm hắn đủ tinh tế và sâu sắc hơn trong chuyện đoán ý người khác.

***

Phi trường một ngày nổi gió, mây buồn ảm đạm reo rắc những bầu tâm sự nặng trĩu vào lòng người. Nó đi đi lại lại giữa bao nhiêu câu nói lấp lửng.

Nó đang tập nói một câu gì đó cho hẳn hoi tử tế trước khi tiễn cậu bạn lên đường. Tự nhiên, chỉ trong một tuần ở cạnh Minh, nó thấy mình bớt chanh chua đi, nhẹ nhàng và nữ tính đến lạ. Dường như, ánh mắt của Minh có sức hút kỳ bí nào đó mà nó cứ muốn chìn đắm mãi trong đó. Rồi, cả lúc những bàn tay vô tình chạm vào nhau ấm áp cũng làm tim nó như ngừng đập. Bao nhiêu thân thương trìu mến gọi về trong trái tim vốn trống hoác nỗi niềm của nó. Có lẽ, nó sẽ nói rằng nó quý Minh lắm. Không! Như thế thì sến lắm! Hay nói là Minh giữ gìn sức khỏe. Ơ, câu này thì nhàm quá, bố mẹ hắn, bạn bè hắn chẳng nói đi nói lại hàng vạn lần ấy chứ, nó không muốn chìm nghỉm trong số đông chút nào đâu.

- Này, thẫn thờ gì đấy? Tớ sắp đi mà cậu không có lời nào muốn nói với tớ à?

- Ơ, ừ...

Mặt nó bỗng dưng nóng bừng lên. Tim nó đập nhanh và mạnh lắm. Môi nó cứ mấp máy định nói gì đó những không thể nên lời. Minh tiến lại gần nó, vòng tay ôm thân hình nhỏ nhắn của nó vào lòng, hắn cao hơn nó hẳn một cái đầu nên cứ điềm nhiên tựa cằm lên mái tóc mềm của nó.

Im lặng. Nó để mặc mình gọn trong vòng tay ôm của Minh. Nước mắt nó tự nhiên nhòe đi trong thinh lặng...

- Nếu Minh nói là Minh có tình cảm với Hân, thì Hân có tin không? Có chờ đợi và đáp trả lại tình cảm của Minh không?

- ...

- Nói gì đi, đừng im lặng như thế. Minh sẽ mặc định im lặng là đồng ý đấy!

- ...

Nó bướng bỉnh, môi mím chặt. Những giọt ngắn dài cứ lăn nơi gò má, Minh nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt một mí ngấn nước của nó. Khẽ khàng, Minh đưa tay lau đi những giọt nước nóng hổi rồi âu yếm đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng tựa chiếc lá vừa lìa cành trong một chiều xuân nhiều gió...

- Sao thế?

- Không nhất thiết là yêu, thích thích thôi có được không?

Nó lấy hết can đảm, lí nhí nói một câu dài ngoằng với Minh. Hắn bật cười, chiếc răng khểnh được dịp khoe ra tỏ vẻ thích thú.

- Ừ, thích thích thôi là được rồi. Chờ nhé!

Nó bẽn lẽn gật gật đầu. Môi vẫn mím chặt nhưng không phải là kìm nén những tiếng nấc vụng, mà là kìm nén một nụ cười hạnh phúc.

Vẫy tay chào tạm biệt Minh, nó đứng chôn chân nơi ấy, chờ cho tiếng động cơ báo hiệu một chuyến bay vừa khởi hành, chờ cho những giọt nước mắt kịp khô và nụ cười kịp tươi để nó thấy tâm trạng của mình.

***

Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, có một chàng trai đeo kính, tay cầm một quyển sổ nhỏ, môi nở nụ cười tỏa nắng mà các cô bé tuổi teen vẫn hay mê mẩn. Những ngón tay giở khẽ khàng từng trang. Trên đó, nhằng nhịt tên những con đường, những góc quán,... mà cậu được người bạn gái dẫn đi thăm Hà Nội trong một tuần. Mỗi ngày một vài trang sách ghi lại cuộc hành trình của cậu. Có những tiếng cười giòn tan, có những cái nhìn vụng trộm, có những cảm xúc ngập ngừng len lỏi trong tim... Và, trang cuối cùng là trang mà hôm qua cậu đã mải mê viết trong đêm.

Ngày cuối cùng trong đợt về thăm Hà Nội, buồn vui lẫn lộn. Tôi chỉ kịp biết rằng, mình cần với tay nắm bắt lấy tình cảm trong tim. Nơi đó, có một người con gái ngự trị từ rất lâu rồi - những ngày cấp ba còn hồn nhiên và vô tư quá đỗi. Bây giờ, khi gặp lại người mà mình vẫn hằng dõi theo, vẫn dành sự quan tâm ấy, bỗng nhiên không thể kìm nén thêm nữa cảm xúc của chính mình. Vậy nên, xin lỗi nhé, không muốn làm bạn với cậu nữa đâu. Chúng mình đừng làm bạn nữa, bắt đầu một mối quan hệ xa hơn mức tình bạn có được không?

Chàng trai trẻ vẫn giữ trên môi nụ cười rất tươi. Có lẽ, cậu biết mình đã hành động đúng, đã không để hạnh phúc trôi vuột ra khỏi tầm tay. Mặc dù, đôi khi, hạnh phúc mong manh lắm...

[Đọc Truyện Này...]


 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên