Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013: tháng 7 2013

[K+] Em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé - Update Chap 9



Em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé

Nguồn: Truyện Ngắn
Tình Trạng: On going.
Tác giả: KilluaLucifer TG
"Mình chia tay nhé em?

Tại sao? Em đã làm gì sai chứ?



“Thấy chưa Nguyên, đứa thứ 9 rồi đó, tao thấy mày yêu cái thằng đó ở cái điểm nào nữa” giọng Dương chua ngoa cất lên.

Nguyên lê tấm thân 60kg của mình ủ rủ nói với Dương “ mày làm sao biết được cảm giác đó, mày đâu có yêu anh ấy”."

Danh Sách Chương:



[Đọc Truyện Này...]


Quên đi một ngày nắng



Điện thoại tôi rung lên, tin nhắn của Nhi đến , cảm giác sung sướng của tôi nhìn giống như một đứa trẻ  vừa mới nhận quà từ mẹ. Tôi không biết từ lúc nào trong tôi lại hình thành một thứ tình cảm mới mẻ dành cho Nhi người bạn lúc nào cũng vô tư, hồn nhiên đến mức có thể  khiến cho con người ta phải bật cười trong cả lúc đau khổ.Nhi đến bên tôi như một cơn nắng mùa hè gay gắt nhưng rất ấm.Tôi và Nhi quen nhau rất đặc biệt có thể nói cô ấy bước ra từ một quyển sách cách ví von đó của tôi làm cho Nhi cười tít cả mắt mỗi khi Nhi nghĩ đến.Nhi lúc nào cũng nhẹ nhàng và hiền lành với nụ cười của mình.Tôi thích nhìn Nhi như thế.Có lần tôi hỏi Nhi tại sao lại làm bạn với một người khó ưa như tôi thì Nhi  đáp: ‘ nhìn Huy có gì đó đặc biệt’ rồi cười. Từ khi nghỉ hè tới giờ tôi ít gặp Nhi hẳn, tôi rất muốn hỏi Nhi đã biến mất đi đâu cả tuần nay không một tin nhẳn đáp trả lại, lòng tự tôn của một thằng con trai không cho phép tôi nhắn cái tin thứ ba. Nhi đã hẹn gặp tôi ,điều ấy làm tôi có chút bất ngờ nhưng có cái gì đó vui vui.Tôi đã lục tung cả tủ quần áo chọn bộ đẹp nhất, tôi có linh cảm  Nhi sẽ nói một điều quan trọng, tôi cảm nhận được tin nhắn hôm nay  có gì đó rất khác thường ngày.Tôi đến chổ hẹn trễ  hơn mười phút vì cứ mãi nghĩ vẩn vơ đó cũng là lần đầu tiên tôi để Nhi phải chờ , tôi nghĩ Nhi sẽ giả vờ giận rồi sau đó lại cười khúc khích cho xem.Tôi đoán không sai vừa trông thấy tôi ở xa Nhi đã nói cất giọng giận dỗi :

-         Này có nhanh lên không, dám để một cô gái dễ thương thế này leo cây mười phút hả?

-         Dễ thương luôn cơ đấy!

     Tôi đáp lại Nhi bằng một giọng trêu chọc.Nhưng công nhận hôm nay  Nhi dễ thương thật nhìn Nhi trong chiếc váy màu tím nhạt chỉ đơn giản kết hợp vài bông hoa li ti chấm trên áo thôi nhưng mang lại cho người khác cảm giác bình yên, tôi nghĩ chẳng một thằng con trai mà không thích Nhi  kể cả tôi đây nếu Nhi biết được tình cảm của tôi thì sao nhỉ.

-         Làm gì mà ngây người ra thế.

-         Không có gì. Hôm nay có chuyện gì mà hẹn Huy ra đây vậy!

-         Quả thật là không qua mắt được Huy.Hôm nay ăn gì Nhi khao rồi Nhi nói chuyện này cho Huy nghe .

     Tôi nhận thấy trong mắt Nhi có gì đó rất hạnh phúc, chất chứa niềm vui.Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra một tuần không gặp, cũng không lấy một tin nhắn vậy mà giờ đột nhiên Nhi xuất hiện kéo tôi đi ăn rồi lại nói chuyện gì đó,tôi cứ như một con rô bốt vừa đươc lắp pin thế là có sự sống nge lời Nhi răm rắp.

-         Nhi vừa nhận lời làm bạn gái Khôi đấy.

 Câu nói của Nhi vừa dứt, thì chiếc ly tôi đang cầm trên tay rơi xuống đất, chiếc ly vỡ vụn.

-         Huy sao vậy.

-         Không có gì chỉ bất ngờ chút thôi.

-         Vậy mà làm Nhi giật mình, Khôi nói là Huy thích Nhi nhưng Nhi không tin điều đó.

-         Vậy là cả tuần nay Nhi ở bên Khôi

-         Không! Nhi chỉ ở nhà suy nghĩ vài điều thôi.

-         Tại sao phải suy nghĩ


     Tôi chợt nhận ra mình đang hỏi những câu hết sức vô lí, đáng  ra tôi phải chúc mừng , tìm những lời lẽ tốt về Khôi tên bí thư năng nổ có khiếu hài hước luôn được mọi người yêu mến và nói rằng Khôi là tên tốt đấy. Tôi nhận thấy mình quá đỗi tin tưởng Nhi đến mức chỉ nghỉ rằng Nhi sẽ mãi ở bên cạnh tôi, chấp nhận con người tôi và không ai có thể cướp Nhi đi .Điều tin tưởng ấy đã khiến cho tôi một tên con trai không bao giờ rơi nước mắt từ lúc mẹ tôi qua đời ấy thế mà giờ tôi lại muốn bật khóc cảm giác  như tôi vừa đánh rơi một vật gì đó rất quan trọng và sẽ không bao giờ tìm lại được .Nhi chẳng hề biết gì vẫn dành nụ cười và coi tôi như một người bạn thân thiết cần chia sẽ. Nhi đưa cho tôi một chiếc lắc tay do chính Nhi làm bảo rằng đây là quà hối lộ, tôi không được giận, khi nào tìm được một nữa hãy tặng cho người đó và không được quên người bạn là  Nhi.Tôi chẳng thể nào giận được Nhi, người bạn vô tư đến mức đã có bạn trai mà vẫn không quên tôi ,vẫn quan tâm đến tôi , vẫn dành thời gian cho tôi, như thế thì tôi mắc gì phải làm Nhi khó sử cơ chứ,  Nhi vẫn ở bên cạnh tôi như thế là quá đủ.Tôi và Nhi chuyển sang nói một chủ đề mới , ngồi bên nhau một lúc rồi Nhi ra về trước, chỉ còn lại  tôi ngồi nhâm nhi ly kem một mình…tôi nghĩ lại những kí ức giữa tôi và Nhi một lần nữa, một lần nữa thôi tôi sẽ cất giấu nó mãi ở nơi tận cùng của trái tim và có lẽ tôi cũng nên quên đi cái tình cảm tôi giành cho Nhi nó sẽ mãi là kỉ niêm.Khi bước chân ra khỏi cánh cửa phía trước kia , mỗi người sẽ tiếp tục đi trên con đường  đã tự chọn, có một con đường của một người sẽ thiếu đi  một cô nàng hay cười tít cả mắt nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình của thế giới . . Nắng mùa hè đã lên cao  rất gay gắt nhưng quả thật rất ấm ,có một thằng con trai  vừa bước ra khỏi quán kem mặc một bộ đồ thật đẹp cùng với nụ cười trông rất ngố bước những bước tiếp theo để tiến về phía trước và tin rằng sẽ có một con mưa rào nhẹ trong ngày hôm nay.
[Đọc Truyện Này...]


TÌNH YÊU THẦM LẶNG



Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau.... Nó thích Huy!

Nó chạy nhanh lên giảng đường, bao giờ cũng bị thua thiệt với cái chuông báo tiết học tầm 2 phút rưỡi. Ấy thế mà cứ lấp ló đến cửa y như rằng chiếu ngay phải cái tia nhìn dữ dội của giảng viên môn Triết, nó gục đầu vào tường, thầm trách sao cái số kiếp ham ngủ hơn ham học của nó lại khốn khổ như thế.

“Quy tắc là sinh viên không được vào sau giảng viên. Với tôi sau một phút cũng không được. Điểm danh không có mặt coi như vắng, không có muộn với lý do gì hết cả!”

Giọng cô giáo truyền cảm, lảnh lót và êm êm như giọng mấy cô ở đài phát thanh. Nhưng cái điều răn của cô thật làm nó muốn gục xuống bàn khóc rấm rứt. Rồi đây cái chuỗi hành trình dậy sớm, bắt bus, chen lấn trên bus trong vòng một tiếng đồng hồ, lên đến trường, chạy qua hai tầng cầu thang, có mặt trước cửa lớp trước bảy giờ sáng là cả một hành trình gian nan và đầy đau khổ. Nó tự nhủ mùa hè đã vậy, không biết đến mùa đông còn tê tái cõi lòng đến mức nào!!!

Nhưng kêu khổ cũng chẳng có ích lợi gì, nó thắt chặt quy củ: không được cú đêm, không được tắt chuông báo thức, không được cố nhắm mắt ngủ tiếp dù sức quyến rũ của chăn ấm đệm êm có lớn lao đến đâu đi chăng nữa…

Viết một loạt ra note vàng chóe, xong lại cẩn thận gạch high light đỏ choe choét nhưng nó vẫn khục khặc.
“Chắc là bất khả thi!”

Và hôm nay là ví dụ điển hình. Nó chẳng phạm phải cái nào trên mấy cái lỗi trên nhưng vì xe bus buổi sáng quá đông, người ta bon chen không thương tiếc, nói không ngoa thì còn giẫm đạp lên nhau để được lên xe. Báo hại những thân thể nấm lùn như nó, đành bị túm tóc, túm áo cho bẹp dí rồi trơ lại phía sau khi mà cái xe vàng túc tắc đi vì quá tải. Nó ngậm ngùi chờ chuyến xe sau. Đồng nghĩa với việc nó chấp nhận muộn ít nhất mươi phút so với dự kiến, mất đứt thời gian ăn gói xôi ngô buổi sáng.

Huhu, đời sinh viên thật khổ!

Con bé đập tay lên bàn, cốc café nâu sóng sánh trên bàn nảy lên cái “cốp”. Nhìn bộ dạng nó lúc này thiếu điều muốn hét toáng lên để tất cả mọi người biết được hoàn cảnh éo le đáng thương của nó. Rồi nó tự thấy tủi thân, khóc rấm rứt.

Này nhé, nấm lùn không phải là một cái tội, chân ngắn không phải là một cái tội, cớ sao nó lại bị đối xử như thế cơ chứ…

Con bé vẫn không ngừng kêu gào trong… tâm thức. Đố nó dám mở lời giữa chốn đông người như thế này đấy!

“Thôi thì đằng nào cũng muộn học, đang thiếu ngủ đây, ngủ bù.”



Con bé gục mặt trên bàn ngủ ngon lành, mắt vẫn còn lem nhem nước, đôi môi phớt hồng hơi chu lên, điệu bộ như trẻ con bú mẹ.

- Em ơi,…

- Đừng gọi!

Huy toan lay cô bé kỳ lạ này dậy thì bị Tuấn ngăn lại. Tuấn nhìn chăm chú vào cô bé rồi tự nhiên mỉm cười. Cậu thấy hình ảnh của mình năm mới nhập học, cũng là sinh viên non nớt bỡ ngỡ với bao nhiêu thứ. Ngày ấy không phải vì dậy muộn mà bị đứng ngoài lớp, ngày ấy vì lớ ngớ không biết đi xe bus số bao nhiêu thì qua trường mình, báo hại cậu đi nhầm tuyến, lại chờ đến bến rồi bắt xe quay lại về trường. Lúc mới bắt gặt cô bé này ngoài cửa quán đã thoáng thấy ngạc nhiên, rõ ràng sáng sớm đã nhìn thấy ở bến xe, có vẻ như định đi cùng chuyến bus với cậu nhưng không hiểu sao lại đứng tẽn tò phía sau cho đến khi xe đi mất.

- Người quen của anh à?

Huy hỏi làm Tuấn giật mình.

- Không hẳn. Sắp quen!

Tuấn nói rồi đẩy Huy ra mấy bàn khác, riêng cậu vẫn đứng gần đó chăm chú nhìn theo cô bé.

- Nhóc này vô tư thật đấy, vừa mới gục xuống mà đã ngủ ngon lành ngay được!

Nó ngước mắt lên nhìn, đôi mắt còn bóng nước, đỏ hoe. Nó đưa tay dụi mắt nhìn tội nghiệp lắm!

- Anh biết em à?

- Hả? Sao cơ?

Tuấn bị hỏi cung bất ngờ trở nên ấp úng. Khi nãy đã trả lời rõ ràng rành mạch với Huy là sẽ chủ động làm quen cô bé, nhưng trong tình huống này tự nhiên thấy mình ngại ngùng, tai đỏ ửng.

- …

- …

Nó im lặng. Nhìn gương mặt này có vẻ quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó. Nụ cười cũng khá tươi tắn và thân thiện, được đà nó hỏi nhắng nhít.

- Hình như em gặp anh ở đâu rồi thì phải.

Tuấn làm điệu bộ “à” lên như vừa nhớ ra điều gì đó. Thật ra gặp là gặp trên xe bus chứ đâu. Sáng tinh mơ nào cũng thấy cô bé lật đật tất tả balo nhảy phóc lên xe. Một vài lần còn đứng bên cạnh. Tuấn nhớ có hôm cô bé này không với được lên tay vịn xe bus để nắm lấy, xe lại chuẩn bị đi qua khúc cua, sợ mất thăng bằng, mặt cô bé xanh lại.

- Cậu vịn vào tay mình này!

Tuấn chìa một tay ra và nở nụ cười làm quen. Cô bé mím chặt môi như cố chấp, có vẻ ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng cũng chìa tay ra đặt trên tay Tuấn. Đúng là nếu cô bé không vịn vào tay cậu thì có khi đã ngã nhào trên xe cũng nên. Lúc ấy quay qua bên thì thấy Huy đang tủm tỉm, Tuấn huých vào hông thằng em một cái làm nó kêu thất thanh lên một tiếng.

- Cảm ơn cậu nhé!

Cô bé lí nhí cảm ơn rồi chạy vụt đi mất. Nhìn cái dáng điệu gấp gáp ấy tự nhiên thấy muốn được đi cùng, được làm tay vịn để lấy cớ nắm tay cô bé này mãi thôi. Nhưng sau lần ấy chẳng còn lần nào vô tình hữu ý được đứng gần cả. Dù có đi chung một chuyến bus thì có khi đứa đứng đầu đứa đứng cuối. Cậu chàng chỉ còn biết ngậm ngùi ngắm cô bé qua kính chiếu hậu của bác tài.

***

- Hôm nay em nghỉ sớm, lớp em có cuộc họp.

Huy vứt giẻ lau vào tay Tuấn rồi nhe răng ra cười. Tuấn gục gặc.

- Ừ, vậy về sớm đi. Lát anh về sau.

Huy học cùng trường với cô bé ấy, cùng cả lớp nữa. Nhưng Huy không biết Tuấn đang muốn làm quen. Cậu chàng thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của cô bé nấm lùn trong lớp mình vì cô nàng có phần hơi nhạt nhòa so với mấy bạn nữ xinh xắn, dáng cao và hay làm điệu.

Trớ trêu thay, nó thích Huy!

Nó không biết Huy hay đi cùng trên chuyến xe bus của mình, chỉ thi thoảng thấy gương mặt thấp thoáng lướt qua khá giống. Từ hàng chân mày rậm, cái răng khểnh, giọng nói ấm và đôi kính cận làm toát lên vẻ thông minh điển hình.

Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau. Nó thấy cậu ấy cứ chăm chỉ đi đi về về trước khi vào lớp học như một thói quen, rút điện thoại ra nhắn tin hoặc gọi hẹn ai đó, ở chỗ nào đó để cùng về. Nó đinh ninh rằng Huy đã có bạn gái, và Huy không phải là chàng trai dành cho nó, nó chỉ biết vụng trộm đặt một mầm xanh cho những yêu thương dại khờ đầu tiên, rồi tự nó thắp sáng, tự nó ủ ấm, tự nó nuôi hy vọng và ảo tưởng. tất cả đều tự nó làm một mình. Phải rồi, một mối quan hệ chỉ xuất phát từ một phía và người ta định nghĩa đó là YÊU ĐƠN PHƯƠNG!



- Trang này, cậu làm phần này giúp lớp nhé! Không có gì khó khăn quá đâu, chỉ là lên list các món thôi.

Huy chìa ra trước mặt nó một tờ giấy dài dằng dặc các món ăn. Chẳng là lớp nó chuẩn bị có chuyến đi pinic đầu năm học để cả lớp có cơ hội làm quen, gắn bó thân thiết với nhau hơn. Nó háo hức lắm, mong chờ lắm! Trong mấy bộ phim mà nó xem thì bao giờ mấy tập có cảnh đi dã ngoại cũng đẹp mê ly và tình tiết thì hấp dẫn vô cùng luôn. Nó không biết mình mong chờ điều gì nhưng cứ có cảm giác sẽ có một sự thay đổi lớn nào đó. Chí ít là mối quan hệ với Huy, khi cậu ấy đã nhìn ra sự có mặt của nó trong lớp.

“Ít nhất mình cũng không còn là mờ nhạt nữa rồi, trong mắt của cậu ấy!”

Thế là nó mừng huýnh. Tíu tít về hỏi mẹ nên chuẩn bị những món ăn nào cho buổi dã ngoại sắp tới của lớp đại học gồm năm mươi tư con người tất cả. Nó hào hứng lên list, cứ ghi rồi lại gạch, ghi rồi lại gạch, tờ giấy chẳng mấy chốc nát tươm đến thảm thương. Nó ngồi vo nát rồi vứt bừa ra sàn dễ chừng sắp ngập lên bởi giấy mới chịu thôi. Có mỗi một công việc thôi mà nó cũng làm quan trọng hóa lên, chỉ vì Huy đã nói và nháy mắt với nó.

- Cậu cố gắng giúp lớp nhé, vì khâu này khá quan trọng mà!

Chiều nó đến lớp sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày. Đen đủi cho nó là lớp lại được nghỉ học. Thế mà nó không được thông báo. Lúc nó gọi điện hỏi cho một bạn thì thấy bảo Huy chỉ nhắn tin cho mấy người hay chơi cùng rồi nhờ mấy người đó loan tin cho cả lớp vì cậu ấy không có số điện thoại của tất cả. Nó buồn tiu nghỉu.

“Cậu ấy không nhắn tin thông báo nghỉ học cho mình, không chủ động liên lạc khi mà đã hẹn chiều nay sẽ gặp mình và fix lại list đồ mang đi…”

Nó cứ ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế đá, mắt hơi rơm rớm vì tự nhiên thấy có bụi bay vào. Và gốc phượng già lại nổi gió ủi an, vuốt ve tóc nó. Lúc này Tuấn xuất hiện, chàng trai có nụ cười buồn rười rượi đã luôn cố gắng đi bên cạnh, cố gắng quan tâm và chỉ mong một lần nó quay lại để nhìn thấy sự có mặt của người đó chứ không phải là cố với để đuổi theo kịp Huy – người đã chẳng bao giờ thấy Trang là đặc biệt.



- Khóc nhè hả? Sao lần nào gặp cũng thấy em khóc lóc thế này?

Tuấn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên trán của nó. Nó ngước mắt nhìn, nụ cười hiền khô, thân quen mà xa lạ. Nó hơi nhíu mày vì nhận ra anh chàng này từng gặp đâu đó, nhưng lại quá đỗi mông lung để nhớ được chính xác là ở đâu và vào lúc nào.

- Anh là…?

- Làm part-time ở quán café đối diện trường học, mấy lần đi học muộn em hay vào đó ngồi rồi chọn góc gần cửa sổ xong ngủ gục lên trên đó, có nhớ không?

Nó chưa đến mức trở thành khách quen của quen ấy vậy mà có người đã kịp đưa nó vào bộ nhớ. Nó thấy hay hay, vui vui, bực dọc vì bị phá rối quãng thời gian tự kỉ không còn.

- À, em nhớ ra rồi. Nhưng sao vẫn thấy anh… quen quá! Hì hì.

Nó nói quen là quen thật, vì mấy nét trên khuôn mặt anh chàng đối diện có điều gì đó thân quen, như thể nó đã bắt mình gắn bó với điều đó khá lâu rồi. Nhưng nó không tài nào nhớ ra được cụ thể người đó là ai. Nó lấy tay tự vỗ vỗ vào đầu mình.

- Ừ. Cứ cho là giống người quen đi. Mà em làm gì ở đây?

Tuấn đổi đề tài, nó ngồi kể lể với Tuấn về Huy – người mà nó thầm thích đã bỏ boom nó trong ngày hôm nay, về những dại khờ mà nó đã quá khéo léo để cất giấu, một mình nó biết, một mình nó mang. Sắp tới có buổi đi chơi với lớp, nó đã cân nhắc không biết có nên nói với Huy hay không. Vì nó nghĩ đây là cơ hội mặc dù nó chẳng có gì để tự tin.

- Hãy cứ làm gì mà em muốn. À, mà em biết không, một cô gái đẹp là khi cô gái ấy tự tin vào chính mình. Cố lên nhé!

Tuấn xoa đầu nó rồi đứng lên đi mất hút, cậu nói mình phải về quán để trông quán rồi. Nó buồn tiu nghỉu nhìn theo bóng Tuấn đi xa dần. Nó tự ngẫm chắc Tuấn nói đúng, nó sẽ cố gắng thu hết tự tin để bày tỏ, nếu không nói thì làm sao biết được kết quả cơ chứ!

***

Ngày lớp đi chơi, ở lớp các bạn gái tha hồ áo váy xúng xính, đã xinh nay càng xinh hơn, nó thì đóng bộ với sooc bò rách và áo pull như mọi khi. Thật sự nó chẳng muốn so sánh với các bạn cùng lớp ts tẹo nào cả, nhìn ai cũng nữ tính, dễ thương và lung linh long lanh nữa chứ. Các bạn nam cứ tình nguyện xách đồ cho mấy cô bạn đó, còn nó thì lóc cóc một mình. Đang thơ thẩn theo đoàn vào khu picnic, có giọng nói vang lên sau lưng nó.

- Nặng lắm không? Để tớ xách giúp cậu!

Huy đề nghị, chưa kịp để nó gật đầu thì cậu ấy bước nhanh lên giành lấy túi đồ từ tay nó. Khỏi nói, nó mừng muốn khóc. Vẫn biết Huy trong mắt nó là hoàn hảo, nhưng qua sự việc này lại thấy cậu ấy hoàn hảo hơn gấp nhiều lần, cứ như đã trở thành một tượng đài bất diệt trong lòng nó.

- Chuyện hôm nọ tớ xin lỗi nhé… vì tớ không có số điện thoại của cậu.

Lúc này nó chỉ còn thấy tim đập nhanh, chân tay quýnh quáng, không nghĩ ra được gì nữa cả. Nó cũng không nghe thấy cậu ấy nói gì, chỉ biết rằng nó thấy vui và thích thú đến lạ kỳ. Nó cứ ậm ừ trả lời Huy vậy thôi.



Đến chỗ tập trung, các bạn nam dựng trại, các bạn nữ chuẩn bị sắp xếp đồ ăn. Nó cũng nhanh nhảu làm cùng mọi người, tự nhiên cứ như được uống nước tăng lực hay ăn rau chật vịt của thủy thủ Popie.

Giờ đốt lửa trại, Huy ngồi cạnh nó mà mặt nó như bốc hỏa rồi không biết trời trăng mây nước gì hết. Cho đến lúc chơi trò chơi, có một trò oái oăm khiến nó ghét cay ghét đắng mà cũng chỉ ngậm ngùi chứ không biết làm gì hơn.

Mấy cặp đôi nam và nữ tham gia trò chơi, được tự lựa chọn người chơi cặp cho mình. Nó cũng bị nhấc lên, nhưng nó không dám đứng gần Huy lúc đấy. Thế là một cậu bạn khác đứng ra trước mặt nó, trong khi đó cũng có một hai bạn gái tranh giành nhau đứng trước mặt Huy. Nó cười buồn, là nó không tự tin, là nó kém cỏi.
Trò chơi là mỗi cặp thực hiện động tác như trong từ cuối của câu hát mà mọi người bên dưới hát. Mới đầu sẽ là:
Cao cao bên cửa số, có hai người… chạm gối vào nhau…

Cao cao bên cửa sổ, có hai người… tựa đầu vào nhau…

Cao cao bên cửa số, có hai người… nắm tay nhau…


Cấp độ cao dần, nó cứ thấy chóng cả mặt. Lần đầu tiên nắm tay một người nhưng chẳng phải người mà nó thích. Nó lại chỉ chăm chăm nhìn sang cặp của Huy. Bạn gái ấy xinh thật, cao vừa tầm khi đứng với Huy, nhìn cực đẹp đôi. Nó cứ tự thút thít.

… Cao cao bên cửa sổ, có hai người… hôn nhau…

Bên dưới như vỡ òa ra vì thích thú, mọi người đều chờ đợi hành động của các cặp đôi. Cậu bạn làm cặp với nó hình như cũng biết ý, thơm nhẹ lên má nó. Mọi người la ó vì như thế là ăn gian, nhưng sau khi cậu ấu cười giả lảng thì cũng được tha thôi không truy cứu nữa. Mấy cặp đôi khác lần lượt học theo, thơm lên má hoặc hôn lên tóc. Riêng cặp của Huy cứ đứng tần ngần ở đó chưa chịu làm. Có vẻ như Huy không muốn chủ động, cậu ấy đánh mắt sang nhìn nó, thấy má nó ửng hồng, cậu ấy hơi nhăn nhó, cái phút ấy nó muốn tin là cậu ấy đang cầu cứu nó hoặc chỉ dành ánh nhìn cho nó mà thôi.

“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

Bên dưới tiếp tục hò hét, Huy vẫn đứng tần ngần, có vẻ đang định đặt môi hôn lên tóc cô bạn thì cô bạn lùi lại một bước, rồi tự nhiên cô nàng kiễng chân đặt môi hôn lên môi Huy. Huy đứng im lặng. Buổi tối lửa trại đó kết thúc trong ê chề tâm trạng của nó, nó lẻn ra khỏi đám đông và đứng khóc một mình trong thảm hại… Nó không biết khíc vì điều gì, chỉ thấy mình bất tài vô dụng và trái tim nhỏ tự nhiên đau lắm!

***
Sau buổi đi chơi đó lớp nó rộ lên một loạt tin đồn, rồi Huy với Giang – cô bạn chơi cùng cặp với Huy buổi đó, trở thành một đôi cực hot. Mọi người cứ xì xầm bàn tán, rằng hai người ấy đã có ý với nhau từ lúc trước rồi, được dịp nên mới công khai thôi. Nó cũng tin là thật. Chẳng thà tin là thật còn hơn ôm cái hy vọng viển vông là: “Cậu ấy không thích Giang đâu!”

Nó bùng học, ra quán café quen để ngồi. Nó muốn được gặp và nói chuyện với anh chàng nhân viên dễ thương ở đây. Phải rồi, anh ấy siêu dễ thương, siêu vui tính và tâm lý. Lần nào nó bùng học cũng chịu khó ra ngồi nói chuyện với nó, rồi cũng tỉ tê về thời sinh viên huy hoàng của mình. Nó vẫn hay nói về anh về thứ tình cảm khó định của nó dành cho Huy, mấy lần ấy anh chỉ im lặng. Nhưng nó nghĩ chắc anh cũng biết rằng tình cảm của nó chỉ trao đi trong vô vọng mà thôi.

- Em thích Huy thật à?

- Vâng.

Nó trả lời lí nhí.

- Còn Huy thích bạn gái kia thật à?

- Em không biết. Hình như thế, cả lớp em đồn như thế.

Tuấn ngồi trầm ngâm, Tuấn biết Huy chẳng thích cô bạn kia tẹo nào, hoàn toàn do cô bé ấy chủ động mà thôi, chuyện đồn thổi cũng là do cô bé ấy khoe khoang với các bạn học ở lớp khác về nụ hôn đêm lửa trại và có thêm mắm dặm muối nên mới ra cơ sự thế. Nhưng Huy không giải thích vì Huy vẫn đang chờ cô bé ngốc nghếch này mở lời. Có lần Huy nói với Tuấn.

“Cái cô nàng ngốc ấy cứ chấp nhận đi sau người khác một bước.”

Không biết từ khi nào mà Huy để ý tới Trang, dành nhiều sự quan tâm hơn cho Trang. Tuấn tất nhiên không vui vì điều đó, nhưng lại thấy Trang thật hạnh phúc, vì ít ra cô bé đã dành tình cảm cho đúng người – người mà cũng đáp lại tình cảm của cô bé, chỉ là cả hai chưa tìm được điểm chung để bày tỏ với nhau mà thôi. Tuấn hay cười buồn, cả khi nói chuyện với Huy hay với Trang. Tuấn là kẻ thứ ba lạc lõng và bơ vơ. Dẫu vậy vẫn muốn đi bên cạnh mỗi khi có thể…

***
Cuối ngày, nó ở lại lớp để hoàn thiện bài thuyết trình vào sớm mai. Khi nó còn đang mải loay hoay thì Huy xuất hiện, một ngày đẹp trời và hoàng hôn nhuốm đỏ, Huy bước vào lớp như mang tất cả tin yêu và hy vọng vào cuộc sống của nó, làm không gian bừng sáng lên và nó mơ màng. Huy lại ngồi gần nó, hỏi han nó về bài tập. Nó tự thấy lạ sao cậu ấy lại ở đây giờ này, mọi người đã về cả rồi mà.

- Chỗ này có nên thêm một ít thông tin không?

Cứ thế huy chỉ cho nó những gì cần bổ sung trong bài học. Khi cô lao công gõ cửa phòng yêu cầu hai đứa ra về để cô làm vệ sinh thì hai đứa mới nhìn nhau ngượng nghịu. Nó tắt lap, cất sách vở, Huy giúp nó một tay xách lap, một tay nắm lấy tay nó kéo ra ngoài. Nó thấy tim mình bồng bềnh, bước chân mình bồng bềnh và vui khôn tả siết. Nó không biết ý nghĩa của cái nắm tay này là gì, nó chỉ biết nó muốn tan ra vì hạnh phúc.

Cuối ngày, sau khi lang thang đường phố với mớ vui sướng ngập lên, khi dừng lại trước cửa nhà, Huy khẽ níu tay lúc nó định quay đi.

- Trang, tớ bảo này!

Nó quay lại, im lặng dõi theo khuôn mặt điển trai đang đứng đối diện. Phải rồi, lúc này đây mới có thể nhìn rõ, cậu ấy giống Tuấn vô cùng, người làm ở quán café. Nó cứ hay nhầm lẫn rằng đã gặp Tuấn ở đâu đó nhưng không hẳn vậy, bởi hai người giống nhau quá, nhất là các nét trên khuôn mặt.

- Cậu có nghe thấy tớ nói gì không thế?

Huy hơi ngập ngừng hỏi lại. Nó lúng túng, bắt đầu lấy tay đưa lên gãi mái tóc ngắn xù ngố ngố của mình.

- Thôi, cậu vào nhà đi! Mai đi học tớ qua đón nhé!

Huy hôn khẽ lên tóc nó rồi vẫy tay chào, cậu ấy cười nụ cười duyên không tả. Thấp thoáng đó có hình bóng của Tuấn. Nó thấy tim mình trào ra một dòng cảm xúc rất lạ. Không rõ là hạnh phúc hay hoang mang, chỉ biết rằng nó cũng đã mỉm cười và vẫy tay chào cậu ấy, lúc đi vào nhà cậu ấy cũng đã đi khỏi.

Vô tình lướt qua, Huy dừng lại đột ngột vì Tuấn đang đứng phía sau, với một bông hồng đỏ. Tuấn đánh rơi bông hồng xuống lòng đường, quay xe đi.

- Anh Tuấn!!!

Huy vỡ lẽ. Cô bé xe bus mà Tuấn bồ kết từ lâu dường như là Trang. Người mà Tuấn luôn muốn đi bên cạnh, luôn muốn vỗ về và che chở cũng hóa ra là Trang. Còn Huy đã quá vô tâm với anh trai mình, vẫn kể với anh trai về cô bé trên lớp. Tuấn thừa biết nhưng vẫn chỉ im lặng. Tuấn nói vào hôm nay sẽ đi bày tỏ tình cảm của mình, Huy ủng hộ trong câu bông đùa: “Cố lên ông anh! Nếu được nàng gật đầu đồng ý thì dẫn em đi ăn khao ra mắt nhé!”. Vậy mà...

Tuấn lặng thầm yêu Trang từ lâu, còn Trang thì lại ngốc ngếch thầm yêu Huy mà không hề nói. Họ đã tạo nên một vòng xoáy tình yêu không có điểm bắt đầu và dường như cũng chưa thể kết thúc. Chỉ biết, họ đã, đang và mãi giữ tình yêu đó...

Huy lặng lẽ quay đầu về phía nhà Trang, nhìn thấy trên ô cửa sổ Trang cũng đang đứng lặng im ở đó. Có lẽ, Trang đã nhìn thấy Tuấn, nhìn thấy cả Huy và nghe thấy câu Huy gọi…

(sưu tầm)
[Đọc Truyện Này...]


Nơi tình yêu bắt đầu



Vy



19:48’

Tin nhắn đến :

- “m co ckac k?”

- “KHONG”.

Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “KHÔNG”. Phương sẽ hiểu thôi, vì đó là bạn thân của tôi mà. Thực sự tôi vẫn chưa chắc chắn về quyết định của mình. Nhưng tôi không biết còn cách nào hơn.

20.03’ điện thoại lại rung lên bần bật:

- “nhan vat nam chinh den r”

- “gap nu~ chinh chua?”

- “Ok, nam chinh da ngoi vao ban` cua nu~ chinh. dug’ yk nguyen cua m”. Phải rồi, đúng ý nguyện của tôi, nếu Phương ở đây tôi và nó có lẽ nên “đập tay ăn mừng”, theo lý thuyết. Và thực tế là rất có thể tôi sẽ đập đầu vào tường nếu nó không kịp về sau 10’ nữa.

- “ve di m, nhanhhhhhhhhhhhhhh”

Phương không trả lời, tôi biết nó đang lao vs “tốc độ ánh sáng” về phòng. Nói quá 1 chút, ít ra cũng là vs tốc độ tối đa của nó.



Tôi vừa sắp đặt một cuộc hẹn cho Nguyên và Linh.

Họ là ai?

Nguyên, ừm, là người yêu của tôi ở thì hiện tại. Còn Linh, là người yêu của anh ấy ở thì quá khứ. Và nếu mọi chuyện đúng như tôi dự tính, họ sẽ quay lại vs nhau ở thì tương lai.

Tôi yêu thầm Nguyên, đã 2 năm rồi. Và chúng tôi mới chỉ thực sự đến vs nhau được có 3  tuần. Cho đến 1 tuần trước, tình cờ biết được, Nguyên thực ra chưa hề quên Linh, niềm tin của tôi đã thực sự bị lung lay. Tôi thừa hiểu tình cảm của tôi không thể bằng một góc tình cảm mà Nguyên dành cho Linh. Nguyên đến vs tôi, có lẽ chỉ vì muốn lấp đầy khoảng trống Linh để lại trong tim anh. Tôi biết, chỉ tại tôi cố chấp thôi.

Khó khăn lắm tôi mới có được số điện thoại của Linh. Hẹn cô ấy đến Coffee Shop lúc 20h tối nay. Sau đó, nhắn tin cho Nguyên, vs một cái hẹn y hệt. Tôi hiểu, những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau. Tôi chỉ là người thứ 3 trong câu chuyện của anh ấy, đã đến lúc tôi nên biến mất rồi. Nhưng họ cần “chất xúc tác”. Và tôi đã thay họ làm điều đó. Phương đóng vai trò quan trọng trong “đại sự” lần này. Vì Nguyên không hề biết Phương là ai. Nghe thật mỉa mai trong khi Nguyên là người yêu, còn Phương là bạn thân của tôi. Nó sẽ đến Coffee Shop “nằm vùng” cho đến khi chắc chắn rằng 2 người ấy đã gặp nhau. Và đúng như “ý nguyện” của tôi, Nguyên và Linh đã gặp nhau, chắc giờ này họ cũng hiểu tại sao lại có sự tình cờ đó rồi.

-          “Em yêuuuuuuu, chị đã về vs em rồi đâyyyyyyyyyyy” đúng là giọng của Phương rồi. Nó mở cửa, lao thẳng vào “căn cứ địa” của 2 đứa tôi.Thật may mắn vì có Phương là bạn thân.

Tôi vừa mất đi người tôi yêu nhất. Nhưng tôi đã không khóc.

***

Nguyên



Vy đã biến mất. Tôi biết vì sao. Tôi có thể đoán được kế hoạch của Vy khi nhìn thấy Phương trong Coffee Shop tối hôm đó. Tôi đã quên nói vs Vy rằng tôi biết Phương là bạn thân của cô ấy.

Vy là một cô nhóc cứng đầu, khó đoán. Chẳng biết trong đầu cô nhóc đó chứa cái gì nữa. Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được Vy, lần này cũng vậy. Nhưng Vy hiểu tôi. Cô ấy biết tôi yêu Linh, dù Linh chưa bao giờ thực sự yêu tôi. Đối vs Linh, có lẽ tôi chỉ là một thói quen. Ngày hôm đó, gặp lại Linh, cô ấy vẫn là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, hay cười, nhưng không còn là của tôi nữa. Khoảng cách giữa 2 chúng tôi giờ đã quá lớn để có thể quay lại vs nhau.

Còn Vy, tuy chưa bao giờ nói vs tôi rằng “Em yêu anh” nhưng những gì cô ấy dành cho tôi cũng quá đủ để hiểu điều đó rồi, có lẽ đó là điều duy nhất tôi hiểu được từ Vy. Con gái thật khó hiểu, người cần họ thì họ không cần, người không cần họ thì lại nhất quyết không chịu rời xa.

Có lẽ tôi đã sai lầm khi đến vs Vy. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi đúng là một thằng tồi. Tôi đã coi Vy như người thay thế Linh, để quên Linh. Ở bên Vy mà tôi lại nhớ về Linh. Có lẽ Vy biết, nhưng cô ấy không hề nhắc đến Linh , không hề nhắc một chút nào về mối tình đấu của tôi. Để rồi hôm nay cô ấy biến mất, không một dấu vết, như thể đã bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi vậy. Tôi  không quen bạn bè của Vy, cũng không biết nơi cô ấy ở. Quen nhau 2 năm nhưng tôi chỉ biết mỗi nơi Vy học. Thứ duy nhất cô nhóc ấy để lại chỉ có số điện thoại mà tôi đã không còn liên lạc được. Được rồi, nếu Vy đã muốn như vậy, nếu cô nhóc ấy muốn chơi trốn tìm, thì cứ để cô ấy trốn. Vy yêu tôi cơ mà, rồi cô ấy sẽ tự xuất hiện thôi.

***

Vy



Đã 2 tháng rồi, nhanh thật đấy. Hy vọng Nguyên được vui vẻ bên Linh. Biết đâu giờ họ lại đang hẹn hò. Dù sao hôm nay cũng là thứ 7 mà. Phương cũng đi chơi vs Tuấn rồi. Tôi đã phải gọi cho Tuấn đến “lôi cổ” Phương đi, nó đã không hẹn hò gì suốt cả tháng nay rồi. Chỉ vì sợ tôi “rảnh rỗi sinh nông nổi” (trích nguyên văn lời nó đấy), ngoài giờ học ra nó cứ bám chặt lấy tôi không chịu rời mắt tí nào cả. Tôi biết nó lo cho tôi. Và sự thật là tôi chỉ có mỗi nó là thân thiết nhất ở cái thành phố này. Nhưng nó không thể bỏ bê Tuấn – “bạn zai” của nó chỉ vì tôi được. Cuối cùng thì hôm nay cũng “tống khứ” được nó đi. Nói vậy chứ, thật ra một mình ở phòng cũng chán thật. Cuối tuần có khác, cả xóm trọ rủ nhau đi hẹn hò hết hay sao ấy, chẳng có ai ở nhà cả. Vắng tanh như chùa Bà Đanh. Chỉ có đứa F.A tự kỉ như tôi mới ngồi ôm máy tinh vào cuối tuần thôi. Haizzzzzzz

Nguyên, giờ anh ấy và tôi không còn là gì của nhau nữa rồi. Tôi đã cố gắng làm thật nhiều việc để không có chút thời gian rảnh nào nghĩ tới anh ấy. Tôi đăng ký học thêm tiếng Anh 3 buổi/tuần, kiếm việc làm thêm tại một tiệm bánh Donut. Những lúc rảnh thì luôn có Phương bên cạnh, xem phim, chém gió... Nhưng người tính không bằng trời tính, vẫn có ngày thứ 7 hôm nay đây, tôi thực sự không có việc gì để làm, cũng chẳng có ai bên cạnh cả. Và thế là, tôi lại nhớ Nguyên.

Chẳng biết Nguyên có nhớ không, cái ngày anh ấy nói muốn chúng tôi làm một đôi lại đúng ngày 1-4. Thật là nực cười. Tôi biết Nguyên thật lòng, ít ra là vào thời điểm đó. Chỉ là sau đó mọi chuyện thật như một trò đùa. 3 tuần, thực sự quá ngắn ngủi, chúng tôi thậm chí còn chưa kịp hẹn hò thật sự. Có điều người đẩy Nguyên đi là tôi chứ không phải ai khác. Tôi chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở bên anh ấy nữa. Nguyên đã có Linh rồi, và anh ấy chỉ cần Linh thôi.

Anh đã nói với em nhiều lần, baby em hãy lắng nghe 
Đừng nghẹn ngào mong nhớ
Chỉ vì mang 1 bầu trời mộng mơ
Giống như anh khi xưa
Khi còn ngu ngơ trong mưa
Và chờ đón ánh nắng đi qua bên đôi mắt anh đã nhòa...
Chỉ cần vậy thôi, em đừng nghe những lời anh đã dối lòng mình:
"Đừng yêu anh, đừng bên anh,
đừng coi anh như người đã dành hết cho em tất cả những gì mà anh có"
Và vô tư không đắn đo về tháng ngày
... 

Máy tính vẫn bật, và “Lời nói dối chân thật” của JustaTee vẫn lặp đi lặp lại từ nãy tới giờ. Ai đó đã nói rằng chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ thấy hạnh phúc. Tất cả chỉ là ngụy biện. Đó chỉ là lý do để người ta trốn tránh sự thật là không thể ở bên cạnh người mình yêu thôi. Tôi không hề thấy vui, chỉ thấy lòng trống rỗng... Tôi đã đẩy Nguyên đi, thà tự làm mình đau còn hơn để người khác làm đau mình, ít ra thì tôi sẽ không phải trách móc ai cả, vì đó là con đường tôi đã chọn...

“Cách duy nhất để một ngọn gió trở về là cho nó được tự do”, tôi đã để Nguyên đi. Nếu anh ấy thực sự có tình cảm vs tôi, thì Nguyên quay lại, đúng không???

Cái gối ôm Phương tặng tôi năm ngoái vứt chỏng chơ trên giường. Chẳng biết nó kiếm đâu được cái gối có chữ N to đùng ở giữa như vậy. Ý đồ của nó thì quá rõ rồi, thật chỉ có nó hiểu tôi thôi, haiza. Tôi vớ lấy cái gối, ôm chặt.

Tôi nhớ nhà, nhớ những món ăn của mẹ, nhớ đám bạn nghịch như quỷ sứ, nhớ ngày xưa...  “Cô đơn cũng không được khóc. Cô đơn cũng không được khóc. Cô đơn cũng không được khóc”. Tôi nhớ đã đọc câu này ở đâu đó trong số rất nhiều câu chuyện tôi từng đọc và luôn tự nhủ vs bản thân như vậy mỗi khi thấy cô đơn. Tôi đã không khóc, từ rất lâu rồi...

Bỗng nhiên tôi thấy môi mình mặn mặn, có cái gì đó âm ấm, ươn ướt trên má tôi. Mắt tôi cay xè. Tôi làm sao vậy nhỉ? Cảm giác này đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Tôi không nhớ rõ nữa. Tôi...đang khóc ư?

***

Phương



Tôi về phòng và thấy Vy đang khóc. Thật là... mới rời tôi ra một chút mà nó đã như thế rồi. Bề ngoài nó mạnh mẽ thế thôi, chứ thật ra bên trong mỏng manh dễ vỡ lắm. Tôi không biết việc nó biến mất, không nói một lời nào vs Nguyên như vậy

có đúng không. Nhưng Vy rất cứng đầu, nó đã cho cái gì là đúng thì tôi cũng chẳng biết ai mới khiến nó nghĩ điều đó là sai được nữa. Nên tôi không ngăn cản nó, dù biết nó sẽ đau. Có lẽ, cần phải có những lúc như thế con người mới trưởng thành hơn.

Nhưng hôm nay, Vy đã khóc. Một cô nàng “Thần Nông chính hiệu con Bọ Cạp vàng” như nó mà khóc thì đúng là chuyện lớn xảy ra. Mặc dù là bạn thân 6 năm, nhưng lần duy nhất tôi thấy nó khóc là hôm tổng kết lớp 12. Và bây giờ, nó đang khóc, tay thì ôm chặt cái gối tôi tặng kia.

Dỗ mãi Vy mới ngủ. Tôi không thể để nó tiếp tục như vậy nữa. Vy và Nguyên cần phải gặp nhau. Dù Nguyên đã không hề tìm Vy suốt một tháng qua, dù họ có đến vs nhau được hay không. Nhưng họ cần phải nói rõ vs nhau.

Vy, đã đến lúc rồi. Người ta vẫn bảo: thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.

Đợi cho Vy ngủ, tôi lấy điện thoại của nó, tìm tên Nguyên, và bấm nút gọi.

***

Nguyên



2 tháng. Vy vẫn chưa xuất hiện. Chết tiệt! Tôi bắt đầu nhớ cô nhóc ấy rồi.

Phải chăng Vy cũng đã trở thành một thói quen của tôi? Thói quen có một người con gái luôn ở phía sau. Thói quen tìm đến Vy mỗi khi buồn. Thói quen được quan tâm, được yêu thương vô điều kiện. Suốt 2 năm, Vy luôn ở bên tôi, nhìn tôi vui vẻ, hạnh phúc vs Linh. Chia sẻ vs tôi cả sự đau khổ, tức giận, tuyệt vọng khi Linh “đá” tôi. Vậy mà, bây giờ Vy lại bỏ rơi tôi? Tôi đã mất Linh, và bây giờ mất cả Vy ư? Không thể như thế được!

Tôi phải tìm Vy. Tôi còn nợ cô ấy một lời xin lỗi. Nhưng, Vy đang ở đâu vậy???

 “Baby you know when you’re gone. Dường như trái tim biến thành muôn mảnh vỡ. Baby you know when you’re gone. Niềm vui đó đã vĩnh viễn không còn. Anh như mất hết cảm nhận cuộc sống...” Điện thoại đổ chuông. Là số của Vy! Tôi vội chộp lấy điện thoại.

-          “A lô, anh có phải là Nguyên không?” giọng rất lạ, không phải Vy, nhưng tại sao?

-          “Là Nguyên đây, không phải Vy ư?”

-          “Em là Phương, bạn của Vy”

-          “Vậy còn Vy đâu?”

-          “Vy nó đang ốm nặng, anh có thể đến đây không? Nó không cho em gọi anh, em phải lén gọi đấy, nếu được thì anh đến nhanh nhé...trước khi nó tỉnh dậy”...

Vy đang ốm!!! Nghe điện xong tôi lao như tên bắn ra khỏi nhà. Đúng rồi, phải mua thuốc cho cô ấy. Sau đó chạy hết tốc lực đến địa chỉ Phương vừa cho. Không biết lúc tôi ra khỏi nhà là mây giờ nữa, trời nắng chói chang, nhưng tôi mặc kệ, vừa chạy vừa cười như một thằng điên, người ta có nhìn cũng không sao cả. Họ làm sao hiểu được. Tôi tìm thấy Vy rồi, tìm thấy rồi!!!



Phương đón tôi kèm theo lời cảnh báo : “Anh vào đi. Em ở ngay bên ngoài nên đừng có giở trò gì đấy ;) ”. Nói rồi Phương chỉ cho tôi tờ giấy nhớ dán trên cửa phòng: “Phòng của Sue và Min, đàn ông không phận sự miễn vào ^_^ ”.

-          “Đàn ông không phận sự miễn vào? Ý em là sao?” Tôi phì cười nhìn tờ giấy.

-          “Hôm nay anh có phận sự :)) ”

Tôi mở cửa thật nhẹ, bước vào phòng.Vy đang ngủ, tay còn ôm một cái gối hình vuông có chữ N to vật vã ở giữa. Tôi biết mà, Vy vẫn chưa quên tôi. Nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào má Vy. Tôi định đóng cửa sổ nhưng nhớ ra Phương ở bên ngoài nếu tôi đóng hết cửa chắc Phương sẽ xông vào tống cổ tôi ra mất. Đành lấy cái ghế ra ngồi chắn ở cửa sổ đế không nắng vào Vy.

Tôi cứ ngồi như vậy nhìn Vy ngủ. Đã 2 tháng rồi mới được nhìn thấy Vy. Cô nhóc có vẻ gầy hơn. Mái tóc ngắn hình như chưa dài thêm chút nào, khác hẳn Linh tóc rất dài và mượt. Nhưng phải công nhận Vy hợp vs tóc ngắn, nó làm Vy cá tính và khác biệt. Dù lạc nhau trong đám đông thì chỉ cần nhìn thấy mái tóc ngắn ngắn đỏ đỏ ấy là tôi có thể nhận ra Vy ngay.

Vy ngủ ngon lành như một đứa trẻ, thật đáng yêu, sao bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ? Cứ nhìn cô ấy thế này, thật không thể nào không có “ý nghĩ xấu” được. Thật sự muốn lại gần và...kiss cô ấy một cái quá. Nhưng vs tính cách của Vy, nếu cô ấy tỉnh dậy đúng lúc ấy chắc sẽ không ngần ngại phang hết đồ đạc trong phòng vào người tôi mất. Còn cả Phương ở bên ngoài nữa. Không thể “hy sinh tính mạng” và mối quan hệ vs Vy chỉ vì một cái hôn trộm được. Phải kiềm chế, phải kiềm chế!

Nhưng mà...tôi yêu Vy rồi sao???

***

Vy



Tôi mở mắt và nhìn thấy Nguyên. Tôi đang mơ ư? Nguyên đã không ít lần xuất hiện trong những giấc mơ của tôi. Nhưng mọi lần tôi chỉ thấy anh ấy đứng rất xa tôi, và đang mỉm cười vs ai đó, không phải tôi. Còn lần này, anh ấy ngồi ngay trước mặt tôi, trong căn phòng của tôi, dưới ánh nắng từ cửa số hắt vào, tay chống cằm, mắt lim dim. Thật là kỳ lạ. Liệu người ta có thể ngủ mơ mà vẫn biết là mình đang mơ không nhỉ?

Tôi bật dậy như một cái lò xo. Nhoài người về phía Nguyên, đưa tay về phía anh ấy. Nhưng rồi lại rụt tay về. Nhỡ đây là mơ thì sao? Tôi sợ, tôi rất sợ nếu tôi chạm vào Nguyên thì anh ấy sẽ biến mất. Dù là trong mơ thôi, tôi cũng biết chàng trai đó không thuộc về mình. Giữa tôi và Nguyên dường như luôn có một khoảng cách. Không phải quá xa, nhưng cũng không thể đến gần. Tôi đã quá quen vs việc nhìn anh ấy từ xa rồi. Có lẽ Nguyên và tôi chỉ đến thế được mà thôi...

Tôi nên làm thế nào nhỉ? Cứ yên lặng nhìn Nguyên hay là nên tỉnh táo lại và đi chỗ khác? Chẳng phải tôi đã đẩy Nguyên đến vs Linh rồi sao? Anh ấy làm gì ở đây? Rốt cuộc là mơ hay thật vậy? Ai da, thật là đau đầu. Có lẽ tốt hơn hết là nên ra ngoài trước khi Nguyên tỉnh dậy.

Ra đến cửa. Bỗng nhiên Nguyên mở mắt, kéo tôi lại và ôm tôi từ phía sau.



-           “Nhóc con, anh tóm được em rồi. Em trốn anh đi tìm thằng nào hả?” Nguyên thì thầm vào tai tôi.

-          “Ui, bỏ em ra. Ai cho phép anh ôm em chứ, lại còn véo má người ta nữa, bỏ ra!” Tôi vũng vẫy nhưng không thoát khỏi vòng tay của Nguyên. “Đi tìm ai là việc của em chứ. Anh đã có Linh rồi sao còn làm thế vs em?”

-          “Vy!”  Nguyên vẫn ôm chặt không chịu buông ra. “Anh xin lỗi. Đó là chuyện ngày xưa rồi. Cho anh một cơ hội, được không?” Nguyên xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy trong đôi mắt nâu ấy có hình ảnh của mình. Đôi  khi, chỉ cần một ánh mắt, người ta có thể bỏ qua hết những gì đã xảy ra. Và phải thừa nhận, được anh ấy ôm thế này thật là thích >.< Tôi không trốn tránh nữa. Dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không bỏ đi nữa. Vì anh ấy là người tôi yêu. Vậy là đủ? Đúng không?

-          “Nguyên...”

 *Chụt* một cái hôn vào má.

-          “Ơ ai cho anh hôn em >.< ”

-          “Anh có hôn đâu, đấy là thơm mà :P”

-          “Có gì khác nhau chứ >”< “

-          “Khác nhiều đấy chứ”

-          “Khác cái gì?”

-          “Nhắm mắt lại đi thì biết”

Uh thì nhắm mắt.

*Chụt* Một nụ hôn vào môi

-          “Đấy. Như thế mới là hôn nhóc ạ :> "
[Đọc Truyện Này...]


 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên