Trò đùa trẻ con ( hay 30 ngày yêu… và hơn thế nữa) | Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013

Trò đùa trẻ con ( hay 30 ngày yêu… và hơn thế nữa)



công tác về, mua bao nhiêu quà cho cô.

Cuối tháng tư, đi đâu cũng thấy học sinh vác cặp đi học, rồi quay cuồng với thi cử.

Cô ngồi ôm máy tính, nhìn đi nhìn lại, rồi ấn nút gửi.

Lần này, bản thảo bị chê tơi bời nữa, chắc cô phải nghe lời anh trai, tập trung ôn thi thôi.

….

Bản thảo bị từ chối thật.

Buồn thiu, cô ôm sách theo các bạn đi ôn thi.

Nhìn đám phượng đỏ chót nở bung trên cây, cô bất chợt nhớ tới gương mặt quen thuộc.

Kì lạ, những ngày tháng đi chơi tự do, đúng là làm cô hư người thật sao, còn bị ngốc đi nữa. chẳng thể tập trung vào mấy bài toán cô viết trên bảng.


Còn nơi nào đó, có con người nào đó, đang gọi một đống đồ ăn Hàn, rồi ngồi thừ người ra nhìn.



*

*                                         *



“ upa, tình yêu là gì”

“ à.. anh cũng không biết nữa”

“ gì, không phải anh có người yêu rồi sao”

“ ừ, yêu là yêu thôi, nói sao được cho em hiểu, khi nào yêu rồi thì tự biết… nhưng mà, đến lúc đấy, người yêu của em chắc chắn phải qua cửa ải của bọn anh, hehe”

“xì… em đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy họ nói mỗi người một kiểu. câu em tâm đắc nhất, là “  để thích một người cần một khoảng thời gian , nhưng để yêu một người, chỉ cần trong một khoảnh khắc.”… không biết có đúng không, nhưng nghe thật là thích.”



Nhìn cô nhóc cười, anh chợt có suy nghĩ : thực ra, yêu rất đơn giản. Đó là gặp được một ai đó. Khi ai đó quay đầu bước đi, mình mong ai đó ngoảnh mặt trở lại, cười với mình và làm mặt xấu. Khi ai đó cười, có cảm giác như nụ cười ấy làm cho xung quanh ai đó bừng sáng. Yêu, là ở bên ai đó, thành một thói quen, gần thì có vẻ thấy bình thường, xa thì lại nhớ, nhưng dù có rắc rối thế nào, vẫn không muốn từ bỏ thói quen ấy… ừ, có thể để yêu, chỉ cần trong một khoảnh khắc… đó là khoảnh khắc khi ai đó ôm lấy tay mình, cọ đầu vào vai mình… khoảnh khắc mà trái tim già nua có thể rung lên, nhìn gương mặt ai đó, có ham muốn bất chấp cuộc đời này có thổi giông tố nào đến, cũng sẽ nguyện vì ai đó mà làm tấm khiên chắc gió suốt đời…

*

*                                        *



Country house xôn xao.

Nụ hôn đột ngột, làm cô choáng váng.

Đơn thuần, chỉ là môi chạm môi thôi. Cũng không khác lắm lúc cô bá vai anh hai, hay anh, thơm chụt lên má.

Nhưng mà, thực sự giống như thuốc tê, làm tê liệt hết đầu óc, cơ thể cô mất rồi.

“ em còn thiếu cái này, mới có thể viết được truyện, nhóc à. Đến đây được rồi, đã có đủ tư liệu cho em dùng rồi đấy.”

Anh bước ra khỏi quán.

Có đôi tình nhân ngồi cạnh nghe được, cũng im như phỗng, mặt nghệt ra y như cô, không hiểu “ đôi” này chia tay cái gì mà nói năng kì quái.


tháng 6, tháng 7, tháng 8…

cuộc sống trở về như nó vốn thế, trẻ con đi học, người lớn đi làm, và con mèo nhỏ thì ngồi chờ ngày tháng trôi, để chờ giấy báo nhập học.

đi thi về, con bé te tởn nói, đỗ rồi.

nhưng vui vẻ xoa đầu nó, chỉ có anh hai, không có anh hai phẩy.

nó biết, trò đùa của nó đi quá xa rồi.

ban đầu, nó chỉ nghĩ đơn thuần là muốn biết cảm giác có một người con trai tốt như anh, quan tâm, chiều chuộng nó… sau dần, nó cũng không biết cảm giác với anh là giữa em gái với anh trai, hay là gì nữa. nó sợ

rồi nó phũ. Nó phủi tay coi như toàn bộ sự việc đúng là nó lợi dụng anh, lợi dụng một cách ngốc nghếch, vì một lí do ngốc nghếch.

Việc nó làm tốt nhất từ bé đến giờ, chính là bày trò, và phủi tay.

… nhưng mà, anh là người lớn, cũng chấp nó sao. Anh cướp nụ hôn đầu của nó, rồi biến mất tăm, bay sang Hàn làm việc với ông chú Hàn Quốc kia…

Đáng ghét.

Tháng 9, cô khăn gói … va li to nhỏ, bay ra thủ đô.

Bố mẹ đón cô, vui được 5 phút, rồi bắt đầu “ đe dọa” rằng, học không lo học, mà chỉ bày trò như ngày bé, thì sẽ tống cổ về lại Sài Gòn, cho hai anh em tự quản, bố mẹ đươc rảnh tay đi vi vu…

Thật là, không ai tin cô, cần cô hết.




Mùa thu Hà Nội.

Lâu lắm rồi, cô mới được chạm vào cái nhẹ nhàng êm dịu của thời tiết. không còn nắng gay gắt, không còn nhịp sống sôi động, Hà Nội cuối thu dịu dàng, e ấp như người thiếu nữ đang trong một tình yêu ngọt ngào.

Mùa thu Hà Nội, hình như có người nói, cái thứ mùa không nóng không lạnh này, dễ làm con người ta xao xuyến, nhớ về một điều gì đó…



Rồi… con mèo lười lại thấy khó chịu ngay, khi những cơn gió bắc đầu tiên tràn về.

Rét. Rét cắt da cắt thịt. cái rét cũng bao năm rồi cô nhóc mới gặp.

Chưa quen với thời tiết, con mèo nhỏ lăn ra ốm.

Cái giường bên cửa sổ. con mèo nhỏ nhìn qua cửa bị mờ hơi nước, đoán ngoài trời đang mưa.

Dưới nhà, có tiếng ồn ào.

Cửa phòng khẽ mở, mẹ cô vào, nói có người đến thăm.

Kì lạ, có ốm nặng lắm đâu, thăm nom gì chứ.

Mà, bạn bè của cô, chắc đang trong lớp học chứ nhỉ…

Vươn vai ngồi dậy, con mèo nhỏ dụi mắt…. rồi lại dụi mắt…. lại dụi mắt.

Trước mặt cô, là anh hai phẩy của cô.

Cúi người, xoa đầu, làm xù mớ tóc mai trên  đầu cô. Gia Huy cười cười.

“ An –ie à, em với anh hẹn hò đi”

…..



Và rồi kẻ từ đó, hai người sống “ chí chóe” bên nhau, hạn phúc mãi mãi.

Một con mèo thành tinh, và một “ ông chú” nửa mùa.



Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên