[TRUYỆN NGẮN] - LÃO | Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013

[TRUYỆN NGẮN] - LÃO



Cái chết không phải là điểm kết thúc mà là sự khởi đầu cho một cuộc sống khác...


Khu vườn ấy hoang vu và rậm rạp cây cối. Cây chằn chịt vươn lối chân người. Cây tranh nhau. Cây khát máu. Cả như ban ngày mà vẫn tối om. Những tháng trời mưa, nơi ấy cứ như một thế giới khác-thế giới của những loài ăn đêm, thế giới của những oan hồn. 

Lão vẫn sống ở cái nơi như thế. Lầm lũi, cổ quái. Lão cũng chẳng thiết giao du với thế giới bên ngoài. Lão chẳng buồn, chẳng sợ. Những cái đáng buồn nhất, sợ nhất Lão cũng đã kinh qua thì có chi là những nỗi ám ảnh thiên hạ đồn đoán về mình. Gương mặt Lão ngang dọc sẹo do chiến tranh để lại. Mắt Lão lúc nào cũng lờ mờ, khó đoán. 

Cuộc đời Lão chẳng có gì để tiếc, có chăng là cô con gái đang tuổi lấy chồng. Lão nhặt cô ở đâu đấy không rõ, chỉ biết khi mang về cô vẫn còn đỏ hỏn. Người ta đồn Lão ăn ở với một cô gái đứng đường nào đó hay ác mồm hơn là giết mẹ, cướp con. Lão không để tâm cho mấy. Lão chỉ biết làm phần việc của mình, còn chuyện đời nó vốn dĩ là thế. Lão thương cô hơn chính bản thân mình, có cái ngon, cái đẹp Lão dành hết cho cô. Lạ, cô gái càng lớn lại càng giống Lão, cũng lầm lũi, khó đoán. 

Dạo trước nhà tôi là tiệm rượu của làng, đám thanh niên hay tụ tập mua rượu giải khuây sau một ngày đồng áng. Còn Lão, chẳng có khái niệm thời gian. Có khi tờ mờ sáng đã thấy Lão trước nhà, cũng có khi giữa đêm mưa gió gõ cửa mua cho bằng được. Lão nghiện nặng. 

Tôi sợ Lão lắm, nhìn cái dáng đi khập khiễng của Lão tôi lại ám ảnh về hình ảnh "ông già bị" chuyên bắt cóc trẻ con mổ bụng. Người lớn vẫn nhát con nít như thế. Mỗi lần thấy Lão xuất hiện, tôi chạy nép vào sau lưng mẹ. Có lần mẹ tôi đùa, đẩy tôi về phía ông rồi bảo ông có thích thì bắt về nuôi. Tôi khóc ngất rồi giận mẹ. Lão cười khẩy, quải giỏ bước đi. Dáng lùn, khập khiễng. 

Lão không uống nhiều như đám choai choai trong làng, mỗi lần đến mua chỉ một cốc chẳng hơn chẳng kém (thời ấy nhà tôi bán cho Lão với giá 200đồng/cốc) . Lão bảo không uống rượu người khác được, cứ nhàn nhạt sao ấy. Thế nên Lão phải bơi xuồng vượt sông mà sang nhà tôi chỉ để thõa mãn cái thú vui cỏn con ấy của Lão. 

Tôi quen dần Lão, thấy Lão chẳng hại ai bao giờ. Đến như một thói quen, ngày nào Lão không đến lại thấy vắng vắng, thiếu thiếu gì đó. Khi ấy tôi sẽ hỏi mẹ:" Ủa hôm nay ông già đến uống rượu chưa Vú?" và chờ đợi. Vì Lão có những câu nói rất ngộ, chẳng giống ai bao giờ. Một lần, Lão đưa tờ bạc 200, sau tiếng "khàaaaa" đầy khoái trá, tôi thưởng cho Lão ly nữa thì Lão khoát tay:" Thôi, bi nhiêu là đủ xăng của ta rồi, khà khà...". Nhiều khi tôi cứ hỏi là không biết Lão có ăn uống như người phàm không nhỉ? 

Rồi một ngày, con Lão lấy chồng, chính xác hơn là theo chồng vì nhà hai bên nghèo quá, chẳng có mâm cơm ra mắt hai bên nữa là. Anh chồng cũng là dân vạn chài . Anh này bị liệt 2 chân mà đánh bắt tôm cá cực giỏi, nuôi bố mẹ già. Chắc tại con người ta có duyên với nhau thì đến một cách tự nhiên ấy thôi. Từ ngày cô con gái theo chồng, trông Lão buồn hơn, ít nói hơn và uống rượu nhiều hơn. Nhưng cô con gái vẫn ở chung lo cơm nước cho Lão đấy thôi, chỉ có về đêm cô ấy bơi sang kia sông ở với gia đình chồng. 

Dạo ấy, trong làng truyền tai nhau là Lão đào mương trúng hủ vàng. Mà sự thật là thế. Nhưng chẳng thấy Lão mừng, chỉ nghe Lão lầm bầm:" Nghiệt ngã, nghiệt ngã... Cuối cùng rồi cũng đến...". Cô con gái bảo với ông rằng lấy một ít bán lấy tiền mua sắm đồ đạc trong nhà, rồi làm vốn mần ăn. Lão cự tuyệt. Mắt Lão trừng lên dữ tợn như trước kẻ thù. Phải trả về chỗ cũ. Nhưng người ta đã biết chỗ ấy rồi, không phải Lão thì cũng là một ai khác thôi. Lão thức trắng đêm. Lão hiểu rõ miếng đất này mà. Một khi đã đụng đến nó thì ắt phải trả một cái giá rất đắt. Lão trằn trọc thâu đêm. 

Nhưng cô gái lén lấy vàng mang ra chợ bán. Lão không giận, chỉ lo sợ điều gì đó khó hiểu. Tối, Lão ra bụi tre trước nhà ngủ, rồi trò chuyện một mình. Đi đi lại lại.


"Tụi mày uống đi, coi như tao tạ lỗi với đất đai thổ trạch. Con gái tao không phải, mong tụi mày bỏ qua cho. Có gì thì thân già này chịu!". Rồi Lão cười cười. 

"Tụi mày cũng ở đây lâu rồi, biết rồi đó. Miếng đất này có ai thèm lui tới bao giờ. Cái oan hồn đó nếu tao không mang lên thì ngàn đời cũng chẳng ai biết".Gió thổi lồng lộng. Gào thét. Mặc.

Cô con gái lại giấu Lão lấy vàng ra chợ bán. Lần này thì lão giận thiệt. Trời đã nhá nhem tối, cô sửa soạn bơi xuồng về bên kia sông. Lão nắm chặc tay cô, bảo đưa ông chìa khóa, nếu không Lão sẽ chết. Cô vùng chạy được, rồi cô ném chìa khóa vào bụi tre trước nhà. Lão cười:" Tưởng gì, chuyện này dễ ợt". Lão đi vào bụi tre và nhặt lên chìa khóa. Khi ấy trời đã tối lắm rồi. Cô chèo xuồng được nửa sông...
  

Bớ làng nước ơi. Tụi nó giết tôi rồiiiiiiiii!!!!!!!!!! 

Mọi người chạy sang. Một ngọn lửa lớn đang chạy vòng sân. La thét. Lão giãy giụa, oằn oại. Người ta dội nước vào Lão. Ngọn lửa tắt đi, Lão còn thều thào:" Tụi nó bắt tui phải đi mà". Chẳng còn nhận ra gương mặt Lão, giờ nó cháy đen, hai mắt trừng trừng. Lão co quắp. Cô con gái khóc thét, kéo tấm chăn quanh người Lão, từng mảnh da rơi ra. Máu tuôn. Cô gái dừng tay. Tay Lão từ từ hạ xuống. Tôi nhìn. Sợ hãi. Và đột nhiên tôi thấy Lão nhếch mép cười đầy ma quái. 

Gió ngừng thổi. Tôi lành lạnh nhìn quanh tìm một nơi nương tựa cảm giác. Toàn những gương mặt trắng bệt...


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên