Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013: tháng 8 2013

Em sẽ quên anh theo cách của e



"Muốn đứng giữa một nơi toàn gió.


Để gió cuốn bay đi những nỗi buồn.


Rồi ngày mai.


Nắng lên, gió lại thổi và đôi môi sẽ lại cười"



Anh à.. nếu em nói em nhớ anh .. anh có tin không?
Nếu em nói em lạnh. Anh có thể ôm em không?
Nếu em nói em lười ăn rồi anh có mắng em không?
Nếu em nói em có thể thay đổi bản tính trẻ con vì anh, anh có yêu em không?
Nếu em làm theo những gì anh muốn anh có cho em bước vào cuộc sống của anh không
Và….
Nếu em nói em cần anh. Anh có thể đến bên em không?


Hình như , em là một đứa con gái ngốc, ngốc đến nỗi em ko thể từ bỏ anh ngay cả khi biết anh đang lừa dối em.


Không có anh, em lười ăn lắm đấy. Không có anh em hay đi ngủ muộn lắm đấy. Không có anh Em hay đi chơi lắm đấy. Anh mắng em đi được không? Đừng im lặng như thế..


Mấy hôm nay trời mưa Anh ạ, hôm nay cũng thế, cả ngày em đã cố gắng gạt anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhưng tự nhiên lúc này em lại thấy nhớ anh, nhớ không chịu nổi. Cả năm nay, em đã luôn nhắc tên anh. Lúc vui, lúc buồn, lúc em kể về một điều gì đó,tất cả đều gắn liền tên anh. Anh bảo thế này, anh bảo thế kia, anh cũng thích ăn cái này, anh ghét ăn cái kia. Tất cả em đều nhớ.


Từ ngày xa anh, em tập quên anh theo cách của riêng em. Không xóa ảnh của anh trong laptop, em lại để ảnh anh làm hình nền điện thoại, cài lại mật khẩu máy bằng tên của anh, nghe những bài hát mà anh thích và tập nghĩ đến anh nhiều hơn. Đó là cách mà em quên anh. Sẽ có người nói em điên rồ, sẽ có người nghĩ em quá cuồng anh, quá yêu anh, làm vậy để mong anh thương hại. Không !!! Không bao giờ em cần sự thương hại của anh. Mà anh cũng sẽ chẳng bao giờ thương hại em. Chỉ là em đang tập quên anh theo cách của riêng mình. Sáng nay ngủ dậy, tự nhiên miệng em hát vui vơ câu ‘Một lời mà anh không muốn nói. Là một mai hai ta không cách xa, Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách. Nỗi yêu thương đã nguôi phút giây nào. Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp. một cuộc sống bên em không có anh. Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt. Bước trên đường đời một mình thiếu vắng anh.’’


Em vẫn nhớ mỗi khi mình giận nhau em vẫn hay nghe bài đó. Buổi sáng hôm nay cũng giống như buổi sáng khi em đọc được dòng tin nhắn của anh: ‘’mình chia tay nhau đi’’ tại em ù ù. Tim em đập nhanh và mắt em nhòe đi. Tự nhủ, cố lên cố lên mà không sao đâu. Đừng để Mẹ thấy mày khóc.


Vậy nên anh ạ, ngày nào em cũng cười, em cũng hát…Đó là những giây phút em nhớ anh hơn bao giờ hết. Hôm nay có một người bạn của bọn mình gọi điện hỏi thăm em. Bất giác người ta hỏi về anh. Nụ cười em tắt ngấm, em im lặng.rồi nói: Bọn tớ chia tay rồi cậu à! Cậu yên tâm tớ không sao. Tớ ổn mà’’ . Cậu ấy nói:’’ ừm dù sao cũng biết trước sẽ có ngày này mà’’


Đúng vậy, đã biết sẽ có ngày này mà!


Sáng sáng thức dậy, mở mắt nhiều lúc còn quên mình đã chia tay nhau. Rồi chợt nhận ra không còn anh bên mình nữa. Em cảm thấy hụt hẫng. Em mệt mỏi, em muốn buông xuôi, em ko muốn bước tiếp. Thực ra em đâu có ổn chút nào! Em biết em đã làm anh mệt mỏi. nhưng có bao giờ anh nghĩ, chưa bao giờ anh dành hết yêu thương cho em nên anh thấy mọi việc em làm cho anh đều làm anh mệt mỏi.


Em cũng chỉ là một đứa con gái, giống như người con gái kia thôi. Đứa con gái không có gì sâu sắc, cũng yếu đuối, cũng dễ gục ngã lắm. Anh chưa bao giờ thực sự muốn bước vào thế giới của em. Có phải tại em đến với anh quá nhanh. Người ta bao như vậy con trai sẽ không trân trọng tình cảm đó. Anh đến với em nhanh và giờ anh cũng đi thật nhanh.


Em nhớ Anh! Sẽ nhớ anh thật nhiều để quên đi anh. Hãy tự chăm sóc bản thân mình anh nhé. Đừng đi chơi game qua đêm. Đừng xem phim ngủ muộn. Đừng đi làm quá sức. Bớt kén ăn đi. Đứng cắn móng tay nữa. Hạnh phúc nhé. Yêu thương mong manh.


‘’Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù bạn đã mất đi người mà bạn yêu thương. Hãy sống thật tốt để khi nhìn về quá khứ bạn không phải hối hận vì đã đánh mất quá nhiều thời gian để đau khổ và mong một điều không bao giờ có được’’
[Đọc Truyện Này...]


Em là cô gái miền biển...





Em! Cô gái có một tính cách bộp chộp, bóc đồng, hiếu thắng…và có chút gì đó nổi loạn. Người ta sẽ nghĩ rằng màu đỏ là màu yêu thích của em, vì nó tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực. Nhưng không…màu xanh- màu của biển mới thực sự là màu em thích. Bởi vì em được sinh ra trên đất biển, sống trên đất biển…Biển là cái nôi giúp em trưởng thành như hôm nay.


Em là cô gái miền biển…
Nói về bên ngoài của em…có chút gì đó có vị mặn của biển, vị thanh tao của gió. Em mang trên mình một làn da ngăm ngăm đen, họ vẫn đồn với nhau “Con gái da nâu, ngắm lâu cũng đẹp”. Nhưng với thời buổi hiện nay thì việc da trắng, chân dài dường như chiếm ưu thế hơn cả, lắm khi em cũng mặc cảm và tự ti lắm chứ!!!
Một đứa con gái ngỗ ngược, xấc xược với một làn da nam tính như thế thì ai mà dám nói em yếu đuối chứ. Ừ thì em mạnh mẽ lắm! Ừ thì em cứng rắn lắm! Nhưng dưới lớp da của em cũng chỉ là máu, trái tim em cũng chỉ có 4 ngăn…Dựa vào đâu mà người ta hất phăng em ra khỏi danh sách cần được chở che chứ. Đôi khi em buồn…cũng muốn khóc chứ! Nhưng lại sợ người ta bảo : “Ô! Thế cũng biết khóc à”. Và rồi em lại cười, cười cho qua chuyện, cười cho người ta nghĩ mình chẳng có chuyện gì…để rồi tối lại em úp mặt vào gối khóc òa.

Em là cô gái miền biển…
Trên một bãi cát vàng trải dài như thế này…Chả biết em nghe từ đâu…họ nói rằng : “nếu là người sống ở vùng biển thì khi đi gót chân sẽ chạm đất trước rồi mới đến mũi chân…”. Em đã thử đi và đúng là như thế thật. Phải chăng vì muốn giữ được thăng bằng khi đi trên cát, nên người ta mới cho gót xuống trước để giữ chặt bàn chân cho mình khỏi ngã…Đôi khi em tự hỏi mà cũng tự trả lời. Và em tự thỏa mãn cho câu trả lời “Vì sao gót chân xuống trước” của mình.

Em là cô gái miền biển…
Nhưng trớ trêu em lại không biết bơi. Cũng nhục nhã lắm khi người ta bảo “ Ở biển mà không biết bơi à?”. Em vẫn ngoan cố trả lời : “ Cứ ở biển là phải biết bơi sao”. Nói thì nói thế nhưng em vẫn đang cố tập bơi đấy. Uống nước thường xuyên nhưng em không thể bơi như người ta được…Cũng uất lắm chứ! Nhưng em thật sự thích cái cảm giác ngụp lặn xuống biển hơn là sải những cánh tay bơi …Nên mỗi lần xuống biển, em chỉ thích ngâm mình trong biển, nhìn người khác vùng vẫy bơi và thản nhiên nhún lên nhún xuống theo từng cơn sóng…

Em là cô gái miền biển…


Nên em biết rõ biển lúc nào là đẹp nhất, nước biển lúc nào là trong xanh nhất. Biển đẹp nhất khi sáng tinh mơ lúc mặt trời chưa ló rạng hẳn. Nước biển trong veo, nhìn thấy cả cát phía dưới…từng gợn từng gợn…Ra biển lúc này, nước chỉ đến mắt cá chân…xa hơn thì đến đầu gối, sóng biển cũng chỉ vỗ nhè nhẹ để cho em thỏa sức nằm, ngồi trên biển nghịch nước mà không lo có con sóng ở đâu ập bất ngờ vào người. Biển buổi sáng là biển của sự tinh khôi…

Biển là con của mẹ thiên nhiên, biển nhiều tính cách, biển nhiều sắc thái. Lúc nhẹ nhàng như một thiếu nữ, lúc mạnh mẽ như một chàng trai đầy sức lực, lúc dữ dằn như một ác thú…biển cũng giống như em cô gái ạ! Đa tính cách, đa cảm xúc, nhưng em cũng chính là em thôi. Rồi cũng có người tìm thấy cái tinh khôi trong con người em. Và rồi cũng có người yêu em thật sự như chính em yêu biển vậy. Chờ và hi vọng như thế nhé!!!
[Đọc Truyện Này...]


Giành lại em từ tay Tử Thần



Lạc lối, cô không biết phải đi đâu và về đâu, tim cô như vỡ tung, mắt cô nhoè đi khi nghe tin anh vào viện

2 năm trước
_Tại sao anh lại làm vậy với em, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?
_Vì tôi hết cảm giác, 1 món đồ hết giá trị lợi dụng thì phải đem quăng thôi, đúng chứ?
Dơ tay tát mạnh vào má tên phản bội trước mặt, Kim thấy tim mình như vỡ thành trăm mảnh, đây là người mà cô đã yêu trong suốt 3 năm qua sao, là người đã từng hứa hẹn đủ điều, đã từng vì cô mà hi sinh tất cả, đã từng và đã từng làm rất nhiều thứ vì cô đây sao. Huân cười mỉa mai:
_Cô có quyền gì mà tát tôi
_Biến đi cho khuất mắt tôi, đồ tồi

Kim quay đi, nước mắt đã rơi từ lúc nào, Huân lại 1 lần nữa làm Kim đau nhói
_Thực chất thằng đàn ông nào cũng như thế, tôi chịu đựng cô 3 năm qua thế là quá hay rồi đấy
Huân cất bước đi, để lại Kim trong bóng tối với nỗi đau tột độ. Thế là hết, chấm dứt 1 cuộc tình 3 năm đầy hạnh phúc…
Huân và Kim quen nhau từ hồi cấp 3, yêu nhau khi lên đại học, đến khi có việc làm ổn định, cuộc sống ổn định thì cuộc tình cũng kết thúc. Ngày không anh, Kim như người điên dại, không đêm nào cô không khóc, chỉ cần nghĩ đến Huân thì nước mắt lại trào ra, nước mắt của sự căm hận, của sự tiếc nuối và có cả nhung nhớ. 2 năm trôi qua, Kim dần mang hình bóng, kỉ niệm về Huân chôn vùi vào quá khứ. Đôi khi vẫn cảm thấy nhớ nhưng không còn mãnh liệt như trước. Kim vui vẻ với những cuộc tình mới, nhưng trong cô luôn mang hình bóng của anh, đôi khi cô bật khóc khi chợt nhận ra cô vẫn còn nhớ anh rất nhiều. Những lúc như vậy, Kim lại tìm cho mình 1 đối tượng mới, 1 cảm giác mới, nhưng tất cả đều nhạt nhẽo, chẳng ai có thể đem lại cho cô thứ hạnh phúc mà trước đây Huân đã mang tới. Chán nản với tình yêu, cô lại lao đầu vào công việc. Nó như liều thuốc ngủ hiệu quả khiến cô cảm thấy không còn nhớ anh nữa, thế là cô lại lao đầu vào làm việc, mệt thì lăn ra ngủ, chẳng còn hơi sức đâu mà bàn chuyện đời. Cuộc sống của cô dần ổn định lại, thời gian nhớ Huân cũng chẳng còn nhiều, nhưng tất cả đều bị xáo trộn lên khi hôm nay, chính là hôm nay, ngày đã từng là kỉ niệm quen nhau của 2 đứa, Kim biết được tin Huân nhập viện
Vội vàng đến nơi anh đang điều trị, Kim như chết lặng. Anh ốm quá, khuôn mặt xanh xao nằm bất động trên giường bệnh, đôi môi anh tím tái, bàn tay buông thõng chẳng khác nào 1 người sắp rời bỏ thế giới này
_Cháu là Kim à?
Giật mình quay lại, người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô, đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp vì khóc, giọng nói bà ấm áp i hệt anh
_Vâng ạ, bác là?
_Ta là mẹ của Huân, nó đã kể ta nghe rất nhiều về cháu. Nó nhớ ta nhắn với cháu, nó thật sự xin lỗi khi xem cháu là 1 món đồ chơi chỉ để lợi dụng, nhưng thực chất, nó luôn xem cháu là 1 món đồ chơi quí giá nhất
Kim đứng sững lại, tim cô đập mạnh khi nghe mẹ anh nói. Rồi bà đưa tay lên vuốt tóc Huân, khẽ ngồi xuống bên cạnh anh, bà run run
_Nó bị ung thư máu, điều trị 2 năm nay rồi nhưng chẳng khá nổi, bác sĩ bảo tinh thần nó không lạc quan nên chắc chẳng sống được bao lâu. Mấy này nữa Huân sẽ thay máu đợt cuối, nếu kết quả vẫn như thế thì bác sĩ sẽ giúp nó đi 1 cách nhẹ nhàng…
Bà bật khóc, Kim cũng vậy, cô thấy thật tội nghiệp cho mẹ anh và cả anh nữa. 2 năm trước anh đã ruồng bỏ cô, cô đã hiểu lí do tại sao, và cũng hiểu vì sao anh lại bi quan như vậy. Cô nhẹ nhàng ôm lấy mẹ anh
_Cháu sẽ không để anh ấy đi đâu, cháu hứa sẽ mang anh ấy trở về - rồi Kim bật khóc nức nở
Hằng ngày đều đặn, cô đến thăm và chăm sóc anh. Anh vẫn như thế, vẫn nằm im và không biết đến sự tồn tại của cô. Nghe mẹ anh kể, hôm 2 người chia tay, anh đã khóc rất nhiều, anh tự trách bản thân khi đã để nước mắt cô rơi vì kẻ tồi tệ như anh. Cô thì tự trách mình, cô để anh đi dễ dàng quá, cô ngốc quá, chỉ vì sĩ diện của 1 đứa con gái bị ruồng bỏ, cô đã chẳng bao giờ hỏi anh lí do vì sao. Cô thật ngốc, kẻ ngốc nhất trên đời này.
Ngày qua ngày, cô vẫn bên cạnh lo lắng cho anh. Hôm nay là ngày anh thay máu, cả thế giới như sụp đổ trước mặt cô khi bác sĩ nói máu giống anh đã hết. Mẹ anh ngất đi, cô lặng im, khuôn mặt ướt đẫm lệ. Bất giác cô lên tiếng:
_Hãy lấy máu của tôi. Tôi có cùng nhóm máu với anh ấy. Hãy lấy máu của tôi mà truyền cho anh ấy
_Cô chắc chứ?
_Chưa bao giờ chắc chắn như lúc này
_Vậy cô đi theo tôi. Chúng ta sẽ tiến hành lấy máu
Mẹ anh như sống lại, bà nắm chặt tay cô, bà khóc:
_Cám… cám ơn cháu
_Cháu đã hứa sẽ mang anh ấy về mà. Bác cứ yên tâm - Kim mỉm cười rồi bước đi
Ca phẫu thuật thành công, dường như có phép màu, Huân dần dần hồi phục. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Kim dần dần xa thế giới này. Biết tin anh tỉnh lại, Kim nằm trên giường bệnh và mỉm cười. Anh đã vì cô mà làm quá nhiều việc nên lần này cô nhất định phải hi sinh vì anh. Nhưng ông trời thật tàn nhẫn khi để cô mắc căn bệnh thiếu máu, nếu cho máu anh quá nhiều, cô sẽ có thể không sống nổi. Dù biết là như thế nhưng cô vẫn làm, vẫn đưa máu của mình để truyền vào người anh, bây giờ anh đã tỉnh lại, cô đã có thể yên lòng buông tay cho thần chết mang cô đi rồi
_Huân à, kiếp sau em sẽ yêu thương anh trọn vẹn hơn kiếp này
Kim lại cười và nhắm mắt, cô lúc này trông thật yên bình.
Khẽ mở mắt, mùi thuốc sát trùng khó chịu thật, đôi tay thì nặng trĩu nhưng ấm áp quá, khung cảnh này thật thân quen mà… các hình ảnh dần hiện rõ trước mặt và 1 giọng nói chợt cất lên
_Em tính đi mà không chào tạm biệt anh sao? Anh không để em đi dễ dàng vậy đâu nhóc. Anh sẽ chiến đấu với Thần Chết tới cùng cho dù có phải chết đi chẳng nữa, anh cũng sẽ cướp em về bằng được. Anh yêu em!
[Đọc Truyện Này...]


Con...trượt rồi bố ạ




- Tại sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng.

***

Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.

Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.

- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:

- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.


Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình...

Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho... đỡ buồn.

Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

- Cũng được con ạ.

Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

- Tại sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con... xin lỗi bố... nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.

Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.
[Đọc Truyện Này...]


Cạm bẫy tình



Bây giờ cô còn gì để nói nữa không, tôi không ngờ cô lại khốn nạn như vậy ?

Nghe Thăng quát lên, Hoa bật khóc nức nở:

- Em cũng đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ mong anh hiểu cho em...Chẳng lẽ hơn 1 năm yêu nhau không đủ để anh tin em hay sao...

Thăng đứng dậy chỉ tay vào mặt Hoa và quát:

- Giữa chúng ta giờ chấm dứt tại đây, tôi đã sai lầm khi tin vào cô...đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa, tôi không muốn gặp lại loại người như cô...

Nói rồi Thăng đi nhanh ra khỏi quán cafe, bỏ mặc Hoa ngồi lại một mình trước những cái nhìn tò mò của các bàn bên cạnh...

Mới tốt nghiệp ra trường vì chưa xin được việc làm đúng chuyên ngành nên tạm thời Hoa vào làm thu ngân tại một quán Bar – Karaoke cũng khá lớn tại Hà Nội. Hoa yêu Thăng – chàng kỹ sư tin học đẹp trai cũng được hơn một năm, cũng tính đến lúc Hoa ổn định công việc thì sẽ thành vợ thành chồng.

Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì bỗng có một biến cố xảy ra khiến tình yêu bỗng chốc tan vỡ...Chiều hôm đó vừa đi làm về, như đã hẹn với Linh từ trước, hai người bạn gái thân rủ nhau đi may váy và sắm sửa ít đồ cá nhân. Hoa mua cho Thăng một lọ nước hoa và mang qua nhà người yêu...

Điện thoại đổ chuông, Hoa đưa túi xách cho Thăng và bảo:

- Anh lấy hộ em trong túi này, em nghe điện thoại đã, cái Linh nó gọi... không biết có việc gì...

Nghe điện thoại xong quay lại...Hoa hoàn toàn bất ngờ vì nghĩ rằng người yêu mình sẽ vui lắm khi nhận được lọ nước hoa, thương hiệu mà Thăng rất thích...thay vì thái độ vui vẻ khi nhận quà, Thăng giơ ra trước mặt một hộp... bao cao su từ trong túi xách của Hoa, nét mặt tím tái vì giận, Thăng nói:

- Sao trong túi xách của em lại có hộp này, anh không ngờ rằng em lại là loại người như vậy...em định giải thích thế nào đây...

Hoa cũng hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này:

- Em không biết cái này ở đâu, sao tự nhiên nó lại ở trong túi xách của em vậy ?

Thăng tỏ rõ nét mặt thất vọng:

- Em không biết thì còn ai biết vào đây nữa. Em thừa biết là anh không thích dùng cái này cơ mà...hay em dùng nó với ai...

Hoa hốt hoảng nói giọng bối rối:

- Em thề là không biết cái này tại sao lại trong túi xách của em...có thể của cái Linh, lúc nãy em qua nhà đón nó đi mua đồ, không mang túi xách nên nó còn gửi cả ví ở trong túi xách của em mà...nó vừa gọi điện bảo lát về em mang qua nhà cho nó...anh không tin thì kiểm tra mà xem...

Thăng lục trong túi xách ra thấy có một cái ví nhỏ của Linh để trong đó thật, Thăng nói:

- Vậy em gọi điện ngay cho Linh và bật loa ngoài lên, nếu đúng của Linh thì không sao, còn nếu không thì giữa chúng ta cần nói chuyện đấy, gọi ngay đi...

Hoa tỏ rõ nét mặt lo lắng:

- Bây giờ em qua nhà đưa ví và sẽ nói chuyện với nó về việc này...Em mong anh hãy bình tĩnh...em không có ai khác ngoài anh cả...

Thăng nhếch mép cười mỉa mai:

- Thôi thôi...chẳng việc gì phải thế cả, nếu không phải của em thì em cứ gọi điện cho Linh để hỏi luôn bây giờ cho rõ ràng...đây không phải chuyện đùa...em thừa biết tính của anh rồi đấy...có gì cứ nói thẳng với nhau, không việc gì phải làm trò mèo đấy...

Thấy thái độ cương quyết của Thăng, Hoa run run cầm điện thoại gọi cho Linh và bật loa ngoài lên:

- Linh à, lúc nãy mày có...để cái hộp bao...cao su trong túi xách của tao không...tự nhiên có trong túi xách của tao...

Linh trả lời:

- Mày nói gì vậy...tao không hiểu, tao mang cái đấy để làm gì...có chuyện gì à ?

Thăng nghe xong thì lắc đầu, nét mặt hiện rõ sự đau khổ vì thất vọng:

- Thôi không phải hỏi gì nữa, vậy là đủ hiểu rồi...tôi không ngờ cô mới vào làm ở quán Bar mà cô đã hư hỏng như vậy rồi...bây giờ cô về đi, có gì thì nói chuyện sau...

Mặc cho người yêu cầm tay níu kéo, Thăng đẩy Hoa ra và tức giận đóng sầm cửa lại...

Cả đêm đó Hoa không sao ngủ được, bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu...Bất chợt Hoa nghĩ đến Linh...và tự đặt ra câu hỏi liệu có phải nó đã để cái hộp bao cao su đó trong túi mình để gây ra hiểu lầm nhằm phá hoại tình cảm của mình không...

Nhưng lúc tối qua nhà đưa ví cho Linh, Hoa đã kể lại đầu đuôi việc này nhưng nó vẫn chối, bảo là không biết...

Chơi thân với nhau nên Hoa cũng biết rằng Linh cũng thích Thăng vì hai người cùng quen Thăng trong một buổi sinh nhật của người bạn. Cả hai đều có cảm tình với Thăng vì vẻ đẹp trai, lịch sự, công việc ổn định - kỹ sư tin học của một công ty lớn ...và tất nhiên Thăng cũng là niềm mơ ước của nhiều cô gái khác nữa. Mới đầu thì Linh cũng chủ động nhắn tin hỏi thăm Thăng, nhưng Thăng chỉ trả lời theo phép lịch sự xã giao...khi biết Thăng đã có tình cảm với Hoa nên Linh đành ngậm ngùi rút lui mặc dù cũng có chút buồn, chút ghen tị với bạn...

Nghĩ đến Linh, Hoa dường như đã hiểu được chuyện gì xảy ra...dù đã 3h sáng, không kìm được cơn giận Hoa gọi điện cho Linh nhưng điện thoại của Linh đã tắt máy...

Hoa soạn một tin nhắn cho Linh để chửi:

“ Tao không ngờ loại mày lại chó má như vậy, mày cướp người yêu tao bằng cách này... mày đạt được mục đích rồi đấy con khốn nạn, đạo đức giả...đừng bao giờ coi tao là bạn của mày nữa, đời mày rồi sẽ không ra gì đâu, đồ rác rưởi...”

Về phần Thăng, sau hôm phát hiện ra cái hộp bao cao su trong túi xách của người yêu...chàng quyết tâm không gặp lại nữa và cũng không cho Hoa cơ hội gặp mình...dường như tình yêu của họ kết thúc trong sự đau khổ và dằn vặt...

Nhận cuộc hẹn với Thăng tại quán cafe ven hồ, Linh chọn một bộ váy thật đẹp và trang điểm rất xinh, ngồi chờ Thăng mà trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng, một thứ tình cảm mà cô luôn dành cho Thăng từ những ngày đầu gặp gỡ...nếu ngày trước cướp người yêu của bạn thì còn bị mang tiếng, giờ thì hai người đã chia tay và tình bạn của Linh và Hoa cũng đã không còn...thì việc cô đến với Thăng cũng không có gì là sai trái...đang nghĩ trong đầu về chuyện tình cảm giữa mình và Thăng thì Linh chợt thấy Thăng xuất hiện, vẫn vẻ mặt đẹp trai, cách ăn mặc thời trang như trước nhưng nét mặt vẫn tỏ rõ vẻ buồn rầu...

Gọi một ly đen đá không đường, Thăng nói với Linh:

- Em đợi anh lâu chưa, bây giờ anh mới ở công ty về nên đến trễ, xin lỗi em nhé...

Lần đầu tiên Linh nghe được câu nói ấm áp, gần gũi của Thăng dành cho mình làm Linh bồi hồi xúc động, tim đập nhanh hơn bình thường và niềm hy vọng lại càng tăng thêm, cô âu yếm nhìn người mình yêu rồi nói:

- Sao anh không giữ gìn sức khỏe gì vậy, nhìn anh có vẻ mệt mỏi lắm...anh buồn thì cũng làm người khác buồn theo đấy...biết không...

Thăng nhấp một ngụm cafe rồi nhìn ra hồ:

- Anh làm gì còn ai nữa mà buồn theo...Anh đã đặt tình yêu vào người con gái đó để rồi bây giờ mới nhận ra sự thật là mình bị lừa dối...đúng là ở đời không ai học hết chữ ngờ...mọi việc xảy ra cứ như là một cơn ác mộng...

Linh đã biết trước thể nào Thăng hẹn mình ra cũng sẽ nói về việc này nên cô đã chuẩn bị trước, vì đây cũng chính là cơ hội để cô chiếm lại tình cảm của Thăng, Linh tỏ vẻ bùi ngùi:

- Dù gì thì chuyện cũng đã xảy ra rồi em mong anh hãy vượt qua, người ta biết mặt chứ ai biết được lòng...chính em cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự việc này...ngay khi nó xin vào làm ở quán Bar đó em đã khuyên là không nên rồi, ngờ đâu nó lại hư hỏng như vậy...em thì không bao giờ làm những chuyện sai trái như nó...quan điểm của em là người con gái phải biết giữ gìn cho người mình yêu...

Chơi thân với Hoa nên Linh biết rõ là Hoa không hư hỏng như vậy, nhưng cô vẫn cố tình nói vì cô sợ rằng nhỡ hai người đó quay lại với nhau thì cô sẽ không còn cơ hội nữa...Trong tình yêu luôn có sự ích kỷ và đương nhiên một bên là bạn một bên là người mình yêu thì Linh sẽ phải chọn Thăng. Dù hai người bạn gái có thân với nhau đến mấy thì trong lòng vẫn luôn có sự đố kỵ lẫn nhau về hình thức, chẳng ai muốn người kia xinh hơn mình, Linh công việc ổn định hơn Hoa, lại tự nhận mình chẳng thua kém gì nên ngày đó việc Thăng yêu Hoa mà không yêu mình đã làm cho cô tự ái... huống chi Hoa đã không còn coi Linh là bạn nữa thậm chí còn là kẻ thù...

Lúc này Linh mới sống thật với cảm xúc của chính mình, trong cuộc chiến giành dật tình yêu thì nhiệm vụ của cô là phải nói xấu đối thủ của mình và qua cách nói như vậy cô cũng đã tự nâng điểm của mình lên trong mắt của Thăng...Cô đã tìm hiểu rất nhiều về tâm lý nên biết rằng khi một người đang đổ vỡ trong tình cảm, họ rất yếu đuối vì vậy nếu có người bên cạnh động viên an ủi, tâm sự sẻ chia thì chắc chắn tình cảm sẽ nảy sinh...và cô đã đúng.

Thăng chợt quay lại nhìn vào mắt của Linh:

- Ước gì anh cũng có một người bạn gái suy nghĩ chín chắn như em thì hạnh phúc biết mấy, tiếc là anh lại không có được...

Linh xúc động ngả vào vai Thăng nũng nịu:

- Anh vô tình lắm...biết không, chẳng lẽ anh không hiểu được tình cảm của em...

Thăng bối rối vòng tay ôm chặt lấy Linh:

- Nhưng...nếu như vậy anh...cảm thấy em... bị thiệt thòi..đến lúc này anh mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực của mình...anh ngốc quá phải không em...

Linh run lên vì hạnh phúc, cô đã thành công khi chiếm lại được tình cảm của Thăng, mắt long lanh như sắp rơi lệ vì quá bất ngờ:

- Không sao đâu anh...em chấp nhận tất cả...chỉ cần từ bây giờ mình mãi bên nhau...

Linh nghĩ thầm trong bụng, là đã chiếm được tình cảm của Thăng mà Thăng ngốc nghếch không hề nhận ra...Bây giờ đã có được Thăng nhưng vì muốn trả thù Hoa vì tin nhắn lần trước Hoa chửi nên những lần đi chơi cô đều chụp ảnh hai người thân mật tay trong tay rồi post lên facebook cố tình cho Hoa nhìn thấy. Mặc dù Thăng không đồng tình việc này nhưng cô vẫn cứ làm, để chứng tỏ cô mới là người xứng đáng có được Thăng, càng làm cho quan hệ giữa hai người bạn thân không còn cơ hội hàn gắn...

Một lần hai người vừa ân ái trong nhà nghỉ, Linh từ trong phòng tắm ra nhìn thấy Thăng đang xem điện thoại của mình. Nhìn Linh, Thăng cau mày...tỏ thái độ không vui:

- Anh đã nói với em rồi, sao em cứ post lên facebook ảnh của chúng mình làm gì...bạn bè ai nhìn vào họ sẽ xì xào bàn tán không hay đâu. Dù sao....anh và Hoa trước đây cũng là...

Linh nằm xuống cạnh người yêu, tủm tỉm cười:

- Em thấy chẳng làm sao mà phải ngại...nó đối xử với anh có ra gì đâu mà anh phải sợ nó buồn...loại người như nó thì nay thằng này mai thằng khác chứ tốt đẹp cái gì...

Thăng thở dài:

- Biết là như vậy, dù sao hết tình thì vẫn còn nghĩa...cô ta đã khiến anh thất vọng và đáng bị coi thường thật....nhưng em và Hoa trước đây cũng là bạn thân, giờ chúng mình lại yêu nhau...khó tránh được lời ra tiếng vào...anh là đàn ông thì không sao nhưng em là con gái, anh không muốn em bị mang tiếng là...

Linh vội ngắt lời:

- Anh sợ em bị mang tiếng là cướp người yêu của bạn đúng không...em cũng kể cho hội bạn về bộ mặt thật của nó rồi...anh đừng lo, bạn em ai cũng bảo chúng mình đẹp đôi hơn mà...

Thăng đã yêu rồi nhưng Linh vẫn chưa yên tâm lắm, với vẻ bề ngoài đẹp trai lại có trình độ như Thăng thì xung quanh có rất nhiều người thích. Nhiều lúc Linh cũng xa gần nói bóng gió đến chuyện cưới xin nhưng Thăng còn đang mải phấn đấu trong công việc nên chưa thể cưới ngay được...Linh tính đến một nước cao hơn trong kế hoạch đó là cô sẽ cố gắng có thai để chắc chắn Thăng sẽ là của mình, cô ôm người yêu và thủ thỉ:

- Anh này...mình quan hệ mà anh lại không thích dùng bao thế này...nhỡ em có thai thì sao...anh cứ mải lên chức nọ chức kia thì em biết thế nào ...

Thăng cười và hôn lên môi Linh:

- Tưởng chuyện gì, nếu em có thai thì mình cưới thôi...còn nếu chưa có thì cứ cho anh thêm thời gian...đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, có địa vị, có tiền thì sau này anh mới lo cho em đầy đủ được chứ...

Những lần kiểm tra trộm điện thoại và facebook của người yêu, cô đều thấy có tin nhắn của Hằng - con gái của Giám đốc nơi Thăng đang làm việc, qua nội dung tin nhắn cô linh cảm thấy Hằng cũng đang có tình cảm với Thăng nhưng rất may là Thăng rất đàng hoàng, những tin nhắn lại đều rất lịch sự và xã giao không có gì là trăng hoa tán tỉnh...Hằng trẻ và xinh hơn Linh lại là con của sếp, nếu không cẩn thận thì sẽ mất giống như Hoa đã mất Thăng về tay Linh vậy... Tuy biết là Thăng đàng hoàng và chân thành với mình nhưng vẫn muốn giữ chặt người yêu cho yên tâm nên cô vẫn âm thầm tính toán những ngày dễ có thai nhất để quan hệ với Thăng...

Mặc cho cơn mưa chiều tầm tã, Linh xin nghỉ làm sớm phóng xe đến quán cafe gần công ty của Thăng và gọi điện cho người yêu đi ra:

- Có chuyện gì sao không gọi nói qua điện thoại, mưa gió thế này em đến đây nhỡ bị cảm mưa thì sao, nếu không thì để anh qua chỗ em chứ...

Linh cầm tay người yêu cười mãn nguyện:

- Em phải đến tận nơi để báo cho anh cơ...Em...có thai rồi...

Thăng nhìn Linh ngạc nhiên rồi nét mặt đầy phấn khởi:

- Em nói thật không, vui quá....Em đi khám chưa, hay dùng que thử...để lát tạnh mưa anh đưa em đi khám cho yên tâm...

Linh ngồi sát Thăng thủ thỉ:

- Sáng nay em thử lên 2 vạch rõ lắm anh ạ, vui quá định báo cho anh qua điện thoại nhưng lại muốn đến tận nơi nói cho anh biết...

Thăng lấy giấy ăn lau những giọt nước mưa vẫn còn đọng trên trán của Linh và nói:

- Em chủ quan quá đấy, đang có thai mà mưa gió lại đi thế này là không tốt đâu...mai được nghỉ anh đưa em đến nhà ông thầy tử vi ở Từ Sơn, để xem ngày cưới hỏi thế nào về mình còn chuẩn bị...hơi xa một tí nhưng ông ý xem giỏi lắm, công ty anh toàn mời ông ý lên xem phong thủy cho đấy, nhưng có điều là ông ý đông người đến xem lắm....nên phải chờ hơi lâu...

Nghe Thăng nói đi xem ngày cưới Linh đang vui bỗng chợt ra điều gì đó:

- Anh này, em thấy người ta bảo đang có thai mà đi đến các chỗ xem bói toán, gọi hồn như vậy không tốt thì phải...em đi như vậy sợ có gì không tốt thì sao...

Thăng ngập ngừng:

- Ừ nhỉ, em nói anh mới nhớ...thôi cứ kiêng cho lành, để mai anh qua đó xem một mình rồi ghi âm lại về cho em nghe...sau đó mình chuẩn bị về thông báo cho gia đình sau.

Tối hôm đó về đến nhà Linh vào luôn facebook, như để thông báo tin vui cho bạn bè và để chọc tức Hoa, Linh viết lên một dòng Status:

“Ngày mai anh yêu đi xem ngày cưới rồi đây, sắp làm cô dâu rồi hồi hộp quá”

Viết xong Linh cười thành tiếng vì khoái chí, nghĩ thầm cho cái Hoa đọc được thì chắc ức lắm đấy...cô đứng lên soi gương ngắm nghía lại cái bụng và tưởng tượng ra lúc cái thai to lên thì trông sẽ thế nào...một niềm hạnh phúc dâng lên khiến cô lâng lâng ngây ngất...
Ngồi trong quán cafe ven hồ quen thuộc, chờ người yêu đi xem ngày cưới về mà Linh không khỏi bồi hồi, cứ một lúc cô lại nhìn đồng hồ...

Vừa nhìn thấy Thăng bước vào, Linh vội hỏi:

- Sao về muộn vậy anh, xe bị hỏng à...thế nào rồi anh...

Thăng buồn rầu:

- Không có chuyện gì đâu em, tại anh đi mấy việc nữa...em đợi chắc sốt ruột lắm hả...có mệt không em...

Linh thấy nét mặt của Thăng toát ra vẻ buồn rầu và căng thẳng quá, cô hỏi tiếp:

- Có chuyện gì phải không, anh đừng giấu em...em thấy anh có vẻ lo lắng lắm...

Thăng ấp úng:

- À...thật ra thì...mà thôi...có khi để anh tìm mấy chỗ khác xem vậy em ạ...

Linh chợt bối rối:

- Sao vậy anh, lần trước anh nói là ông này xem giỏi lắm cơ mà...anh làm em lo quá, có gì anh cứ nói thẳng cho em để mình còn tính toán chứ...

Thăng thở dài rồi cầm tay Linh:

- Tuổi chúng mình hợp nhau lắm...tháng 8 này cưới là đẹp...nhưng cái thai thì...Ông ý bảo nếu đẻ trong năm nay thì...còn con thì mất cha.....còn cha thì mất con...vì tuổi xung lắm...

Linh không nói được câu gì vì sợ, Thăng đưa điện thoại bật đoạn ghi âm lời thầy bói cho cô nghe....vừa nghe xong Linh hốt hoảng:

- Vậy làm sao bây giờ hả anh...chẳng lẽ...chẳng lẽ phải bỏ cái thai đi...

Thăng buồn rầu:

- Vì vậy anh mới lo, đang không biết làm thế nào...hay là cứ kệ em nhỉ, chắc gì ông ý nói đã đúng...

Linh nghẹn ngào:

- Mình đã không đi xem thì thôi, còn xem thì phải làm theo thôi chứ biết thế nào...

Cả hai im lặng tựa vai vào nhau...Linh nghĩ trong đầu thôi đành phải bỏ cái thai vậy, nếu không thì đằng nào cũng khổ...Đang vui mừng vì hạnh phúc tự nhiên cả hai lại tràn ngập trong nỗi buồn...Nhìn nét mặt buồn xa xăm của người yêu, Linh không ngăn được giọt lệ đang lăn trên gò má rớt xuống môi mà nghe mặn đắng...

Một tháng trôi qua từ ngày bỏ cái thai...nỗi buồn dường như cũng vơi được phần nào...

- Hôm nay anh đưa em đi dạo phố cho thoải mái, mọi chuyện buồn đã qua rồi...- Thăng cầm tay người yêu an ủi

Thấy có tin nhắn điện thoại, Linh mở máy ra đọc:

“ Linh yêu của anh đang ở đâu đấy, nhớ em quá...mình gặp nhau nhé...Em nhớ cẩn thận kẻo bị lộ chuyện cái thai của chúng mình nhé. Yêu em...”

Linh đang bất ngờ không hiểu chuyện gì, thì Thăng cầm lấy điện thoại và đọc...Thăng hất tay Linh ra khỏi người và quát:

- Thế này là thế nào, vậy chuyện cái thai đó không phải của tôi à...đồ khốn nạn...

Linh bật khóc:

- Em không biết chuyện gì cả, chắc nó nhắn nhầm máy...để em gọi lại thì biết ngay...

Tuy nhiên khi Linh gọi lại thì bên kia không nghe máy...

Linh chưa kịp nói gì thì Thăng đứng dậy:

- Giờ thì tôi hiểu rồi, hóa ra cô còn khốn nạn hơn cái Hoa ngày trước...đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa...vĩnh biệt...

Mặc cho Linh gọi, Thăng leo lên xe nổ máy và phóng đi...

Đến chỗ hẹn với thằng bạn, Thăng đang loay hoay tìm thì nghe tiếng gọi:

- Đây rồi, làm gì mà lâu thế ông tướng....

Thăng ngồi xuống và tươi cười:

- Cảm ơn thằng bạn nhé, thế là té con đấy được rồi...nhẹ hết cả người...tại mày nhắn tin cho nó muộn quá thôi, phải loằng ngoằng cãi nhau một lúc thì mới ra được chứ...

Thằng bạn châm điếu thuốc rồi nói với Thăng:

- Mày rắc rối bỏ mẹ, cứ nhét cái hộp bao cao su vào túi nó như với con Hoa kia là được cần gì phải bảo tao nhắn tin...hôm nào khao tao một chầu nhậu về vụ ghi âm xem ngày cưới của mày và cái tin nhắn vừa rồi đấy nhé...

Thăng cười nhạt:

- Kế đó không dùng được với con này, vì trước chúng nó là bạn thân của nhau, vụ đó chúng nó biết rồi làm thế lộ hàng ngay...để mai tao mời mày một bữa...À thế vụ lần trước tao đóng vai thằng đồng tính cặp với mày để mày té khỏi con bồ lần trước thì sao, mày chưa cảm ơn tao đâu nhé...



Thằng bạn cười sặc sụa:

- Vụ đó buồn cười vãi đái, công nhận anh em mình diễn đạt thật, tao cứ nhớ mãi lúc nó nhìn thấy tao với mày đang ôm nhau mà nó sợ xanh mắt, chẳng phải nói lời chia tay mà cho tới giờ nó cũng chạy mất hút luôn...Thế chuyện của mày với con gái lão giám đốc thế nào rồi, tháng 8 này cưới chứ?

Thăng tủm tỉm cười:

- Ý mày hỏi cái Hằng chứ gì, ổn rồi...tháng 8 này cưới...hai gia đình gặp mặt xong xuôi hết rồi...cưới nó xong thì ông già vợ giao cho chức Phó giám đốc, thay ông ý quản lý công ty...mấy năm bon chen, giờ mới được toại nguyện đấy...
[Đọc Truyện Này...]


Bức Thư Không Gửi




Anh!

Mình chia tay được 5 năm 1 tháng 7 ngày...Mình chia tay khi chỉ còn 1 tháng 20 ngày nữa là tròn 3 năm yêu trong xa cách đợi chờ. Có lẽ anh không biết, chia tay anh không phải vì tình cảm đã hết, mà vì em còn quá yêu anh nhưng chúng ta dù có cố gắng thế nào cũng không có được 1 kết cục như đã mong đợi.

Anh à, 5 năm qua, em đã cố gắng để quên anh, nhưng dường như anh và những kỉ niệm về anh cứ len lỏi trong cuộc sống của em. Mỗi khi vui hay buồn em đều muốn chia sẻ với anh nhưng em không được quyền làm thế đúng không? "Tình yêu chỉ có 1 nhưng những cái na ná như yêu thì rất nhiều", điều này có lẽ đúng với em, em cũng đã tìm quên anh trong 1 vài cuộc say nắng nhưng mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo khi hình ảnh của anh luôn ngự trị trong trái tim em. Làm sao có thể dễ quên khi mình đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn vất vả, mong mỏi đợi chờ...

Chắc anh cũng không biết đâu, lần đầu tiên em nhìn thấy anh khi em mới chỉ học lớp 5, 2 lớp cạnh nhau, em ấn tượng về 1 người chỉ có 1 má lúm đồng tiền, rất duyên... Rồi cấp 2 chúng ta học chung lớp, em đã thích anh..Đó là rung động của tuổi ô mai, nhưng cũng đi theo em hết năm tháng cấp 2, cấp ba và hết năm thứ hai đại học em quyết định quên anh..Định mệnh đã không cho em làm thế, năm thứ 3 đại học chúng ta gặp lại...tình đơn phương suốt 8 năm của em đã có kết quả....Em đã có anh!

Gần 3 năm yêu, nhưng số lần được gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, kẻ Nam người Bắc, mọi tình cảm nhớ nhung chỉ biết gửi qua dòng tin nhắn điện thoại...Giờ đây nhớ đến ngày xưa đó em vẫn thấy nao lòng, rơi nước mắt. Anh à, trời đang mưa đó, em thấy nhớ anh, thèm được cái cảm giác anh ôm vào lòng...đó chỉ là mong ước của em. Anh chắc đã quên em hoặc có nhớ cũng chỉ là con bé học cùng lớp... Chỉ nghĩ thôi em đã thấy buồn, em thật ích kỉ, em nói chia tay nhưng luôn muốn anh nhớ về em và không bao giờ quên em...

Anh à, em yêu anh, em nhớ anh nhiều lắm!

[Đọc Truyện Này...]


Chị Bé...



Đêm , dài thật dài . Mưa trút từng cơn , thật là bùn ? sao lại chán thế nhỉ? chắc là lại sắp có bão nữa rồi đây . Ước gì , giờ này có ai để 8 nhỉ? Chán quá đi thôy 
9 giờ , trời vẫn mưa nặng hạt , từng cơn gió vẫn rít ngoài cửa sổ? chán , chẳng biết làm gì cả? mà cũng chẳng có ai để 8 cả . Hay là online nhỉ? lâu lắm rồi ko online thì phải 
- Buzz ! 1 cái nick với cái tên lạ hoắc nhảy vô . " Hêy này bé , mưa to quá có muốn nói chuyện với anh hay ko nè? "
- " chán quá , ko có chuyện gì để làm . Thôy 8 với you cũng được "
- " hả? sao lại là you? anh chứ "
- " hẻ mắc chi phải gọi là anh ? có biết tên tuổi gì đâu , ai bik được lỡ you be' hơn tui thì sao?"

- " ọc , bó tay với bé . Anh xin tự giới thiệu "
- " Anh là Phước , tuổi vừa tròn 19 , hiện đang sống tại tp HCM được chưa? "
- " Kệ you . ai mà tin được chứ? "
- "ec . Ko tin thiệt ák trời?"
-"Ưhm , ko tin thiệt mà "
- "Vậy thì gọi là bạn đi "
- "Ok , vậy đi. Áh mà hum có được?"
- Hã ? còn gì nữa? anh tưởng được rồi mà
- Hỳ hỳ , được đâu mà được? em có học toán chưa? 92 - 89 = ? bao nhiu hả?. Vậy thì phải gọi = chỵ đi
- haha , ác vậy nè? hoá ra cô bé sinh năm 92 cơ đấy . Mà sao em ác vậy be'? rõ ràng anh lớn hơn bé mà
- hỳ hỳ nhưng toán học đã chứng minh được ùi . 92-89 = 3 mà . Hok bik đâu gọi = chỵ đi
- sặc , chịu bé lun rồi đó . thôy thì chỵ ......... bé . Được chưa?
- Ưhm .... cũng tạm được . Thôi có gì hum khác nói típ nhé em ? 10h òy chỵ phải đi ngủ đây pp em trai haha
*******************
Ngày hum sau, trời vẫn mưa . Càu nhàu , trời làm cái gì mà mưa mãi ko hết vậy nè? còn gì là hè nữa chòy ? Online xem em trai có online ko nhỉ?
- Buzz ! hum nay em ko online àh? trời mưa chán quá
- Buzz ! hỳ chỵ bé hả? em ẩn nick . Chỵ bé nhớ em có phải hum? hehe thích em rùi phải hum?
ọc ! em có bị sao hum? kiêu đó hả? chỵ mà thèm thích em àh? Mơ
- Ai mà biết được? hihi
- sặc . Em được lắm
- hehe . Thui pp chỵ em đi chơi đây
thế là 1 dòng chữ sigout hiện lên . Cô bé chợt cảm thấy có cái gì đó len lỏi vào tim minh . Cái thằng nhỏ láo thật , nhưng ko hiểu sao nó lại cảm thấy vui vui
*************
Điện thoại đang rung . Số lạ hoắc , ai vậy ta?
- Alo . Ai đấy?
- Alo . Sao ko nói gì hết vậy? cúp máy àh
- Hjc chỵ bé đó hả? em nè nhớ chỵ bé quá đi
- what? sao em biết số chỵ ?? hỳ hỳ em mà đó là bí mật
- hứ , ko nói thôi . Cúp máy đây àh . tí tít tít
*******************
reng reng . Chuông lại đổ . Lại là thằng nhỏ?
- Alo . Em có bị sao ko? ăn nói cứ úp úp mở mở? Muốn gì đây nè?
- Chỵ bé ơi . Em buồn quá àh Nói chuyện với em tí đi , được hum?
- hả? em mà cũng có chuyện buồn àh? lạ nhỉ ?
- Em vừa chia tay với bạn gái rồi . Người ta bỏ em
- Sao lại bỏ em? nó có người yêu mới àh?
- Em ko biết . Người ta nói với em :" hãy chia tay đi và đừng hỏi tại sao?"
- Sặc thôy đừng buồn nữa em . Có lẽ người ta có lí do gì đó chăng . Em hãy nghĩ ng` ta có ng` yêu mới nên bỏ em
- Nhưng em yêu cô gái ấy lắm chỵ . Hơn nữa cô ấy vừa nói vừa khóc chỵ àh
- vậy àh? chỵ cũng ko biết nữa . Nhưng nếu em yêu cô ấy thì hãy để cô ấy đi nếu cô ấy muốn ra đi em àh
- Vâng
Một cái gì đó chợt trĩu nặng trong cô bé ấy Yêu ưh ? yêu là gì vậy? sao àm bé biết được khi mà bé còn chưa biết yêu? Tội nghiệp cậu ấy
*********************
chuông diện thoại lại reo . Nhưng ko hiểu có cái gì đó níu bé lại . Bé ko nghe diện thoại
Một tin nhắn . Có lẽ là của Đạt
" Chị àh , sao chỵ ko nghe máy? Em vừa mới biết ngày mai cô ấy lên xe hoa . Buồn quá chỵ ơi . Sao cô ấy lại làm như thế với em "
" Đừng buồn em àh . Có lẽ cô ấy có nỗi khổ nào đó . Nếu em yêu cô ấy thì hãy chúc phúc cho cô ấy đi em . Yêu 1 ng` là mong cho ng` ấy được hạnh phúc chứ ko phải là mang lại đau khổ cho ng` ấy . Có lẽ cô ấy đã tìm dược hạnh phúc cho riêng mình rồi đó em àh" Bé bấm nút send để gửi những dòng ấy đi
" Có nên ko hả chỵ? Bây giờ em ko biết đối mặt với cô ấy sao nữa "
" Cứ làm đi em àh . Cô ấy với em từng yêu nhau , vậy sao em ko chúc phúc cho cô ấy , cô ấy có lẽ mong em tha thứ cho cô ấy đó . Cố gắng lên . Ko j` là khó tưởng tượng"
" em sẽ nghe lời chỵ bé , em sẽ thử "
" hjhj , em làm vậy là đúng"
Đồng hồ vừa diểm 12 h đêm . Cô bé đã ngủ quên từ lúc nào mặc cho chiếc điện thoại báo tin nhắn liên hồi
Lòng cô bé chợt trào lên 1 tình cảm đặc biệt nào đấy dành cho cậu em trai ấy , nhưng cô bé ko thể diễn tả được đó là tình cảm gì? Giờ đây trong giấc mơ của cô bé đang hiện diện hình ảnh của 1 chàng trai mà cô bé ko rõ là ai? có lẽ đó là Đạt . Cô bé thầm mỉm cười
*******************
ngày hôm sau , hôm sau và cả tuần sau nữa ko có tin nhắn của heo ú( cô bé vẫn thầm gọi vậy vì có 1 lần Phước đã nói với bé rằng cậu ấy mập lắm) Cộ bé đã nhắn ko biết bao nhiêu cái tin rồi nhưng vẫn ko thấy trả lời . Bé chợt thấy lo lo , ko biết có chuyện gì xảy ra ko nhỉ?
11pm

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
11:15pm
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
11:30pm
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Cô bé chợt thấy có gì đó nhói lên trong tim mình nhưng ko hiểu tại sao? vừa lo lại vừa giận heo ú quá àh
******************
1 tháng sau khi mà trong cô bé gần như đã lãng quên 1 cái tên " heo ú" thì bỗng có tin nhắn
"chỵ bé đấy àh? em nhớ chỵ bé quá . 1 tháng qua em đã đi lang thang tới 1 miền đất xa xôi và nhìn thấy những điều mà cả em và chỵ bé đều ko thể biết đến nếu ko tới tận nơi và em đã suy nghĩ rất nhiều . Cuối cùng em đã có thể chúc phúc cho cô ấy rồi , em đã gặp cô ấy , bây giờ chúng em đã là bạn với nhau rồi chỵ bé àh . Chỵ nói đúng cô ấy đã tìm được hạnh phúc đích thực , nhưng ng` đó ko phải là em . Cám ởn chị bé nhìu nha?"
Đọc dòng tin nhắn mà cô bé chợt cảm thấy vui vui , bé mừng vì heo ko sao và còn mừng hơn khi heo đã có thể bình thường trở lại
" chị rất vui khi mình đã có thể khiến cho 1 con ng` trở lại với cuộc sống bình thường "
***************
thời gian trôi qua , bé lại lao vào với những ngày học hành mệt mỏi và cuộc sống của 1 cô bé 17 tuổi . Bé đã dần quen với những dòng tin nhắn của heo , bé và heo vẫn online đều với nhau . và trong mỗi giấc mơ của bé vẫn hiện lên hình dáng củ heo dù chưa gặp mặt . Bé thầm nói với riêng mình rằng hình như bé đã yêu heo mất rồi
****************** 


Đã lại đền tết rồi , 1 dòng tin nhắn của heo
" chỵ bé tin hok? tết năm nay em sẽ ăn ở trên Đà Lạt với chỵ bé đó , 30 tết ra đón em nha chỵ bé?"
" chỵ sẽ chờ mà "
Sao lại ko chờ cho được khi mà bé đã yêu heo mất rồi?
*******************
30 tết , mọi việc trong nhà đã xong xuôi , bé chọn bộ đồ mà mẹ mới mua cho bé để đi chơi tết , bé chuẩn bị ra đón anh nè
Ko biết tự lúc nào bé đã ko còn gọi heo = em nữa mà thay vào đó là từ anh mà heo ko bao giờ được nghe bé gọi . Và hình như heo cũng nhận ra điều đó và những tình cảm trong lòng . Hình như heo cũng đã yêu bé mất rồi thì phải .
Bé đã đừng đấy từ lúc nào rồi , nhìn từ xa bé như là 1 thiên thần vậy . Đó là với heo còn ng` khác thì heo ko biết . Heo tiến lại gần bé và nói " bé ơi em có phải là thiên thần cứu rỗi mà thượng đế đã ban cho riêng anh ko vậy? anh yêu bé , bé có đồng ý làm ng` yêu của anh ko?
Bé bỗng đỏ mặt còn tay chân thì quýnh lên , hok biết làm gì cho đỡ xấu hổ bé quay đi . Một lát sau bé quay lại và hun lên má heo 1 cái , bé nói rằng " ngốc àh bé đã yêu anh từ lẫu ùi anh có biết ko hả?"
[Đọc Truyện Này...]


Người đàn bà đợi bình minh.




(Truyện của người đàn bà có gương mặt giống hệt nữ tỉ phú người Hồng Kông)

Cái ngày mà tôi mong đợi rồi cũng đến. Tòa án hẹn đúng 8 giờ sáng mai tôi phải có mặt tại ngã tư Ông Ích Khiêm - Lạc Long Quân. Tôi khoanh tròn bằng mực đỏ: thứ 4 - ngày 08 - tháng 06.

Nhưng tôi chơi vơi lắm… 30 năm chung sống. 30 năm tôi bị đày đọa, phản bội. Nhưng cũng chính người đàn ông ấy đã cho tôi được làm mẹ của những đứa con ngoan. Tôi không tưởng tượng được người đàn ông chung sống với tôi suốt 30 năm bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Cả tôi và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng tôi  từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi.  Đã bao lần, tôi cùng đường bế tắc trong đời sống vợ chồng với anh, tôi cũng chỉ nghĩ đến việc phóng xe ra bờ sông Sài Gòn và nghĩ đến việc để kết thúc tất cả tốt nhất là lao đầu xuống chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc ngồi viết tay tờ giấy li hôn, rồi sáng sớm hôm sau rụt rè đến tòa án để gửi. 

Li hôn! Tôi  giữ lại cho mình chút liêm sỉ còn sót lại cuối cùng của mình sau khi lòng tự trọng đã bị anh chà đạp, dẫm lên và không ngừng "khạc nhổ”. Bây giờ thì tôi mới thấm một điều, cái gì khó nhọc vất vả mới đạt được thì người ta mới coi trọng, mới giữ gìn nâng niu nó như một báu vật. Còn quá dễ dàng đạt được thì kể cả là một thoi vàng nghìn lạng cũng trở nên vớ vẩn và tầm thường.

Tôi nhắn tin cho người đàn ông - mà tôi gọi là chồng: “Cũng nên đi bên nhau một chút trước khi ra tòa, chồng nhỉ?". Cuối tin nhắn tôi bấm thêm: chồng yêu!

Anh gọi:

-         Em đang ở đâu?

-         Ở cơ quan.

-         Anh đón em nhé!

-         Cũng được.

Tôi mượn bạn cây son, thoa nhẹ lên vành môi, ngắm đi ngắm lại trong gương, tạm hài lòng rồi bước ra cửa. Hồi hộp… mong chờ…như lần đầu hẹn hò… Tôi chẳng biết là nên buồn hay nên vui. Tôi đứng tựa lưng vào trụ cổng trước cơ quan mắt ngó nhìn người qua lại. Gã đàn ông dừng xe trước mặt tôi.

Tươi tỉnh hớn hở, tôi chạy đến leo lên sau xe người đàn ông ngồi. Tôi chợt thấy con tim xao xuyến. Nhưng chỉ một thoáng qua. Cảm xúc đó biến thật nhanh, thay vào đó là lòng thù hận. Tôi lại nghĩ đến cảnh người đàn ông này đã từng chở một con điếm giống như đang chở vợ. Tôi hít khẽ cái mùi mồ hôi quen thuộc. Cái mùi mà ngày xưa hàng đêm đến tôi hay hít hà. Cái mùi mồ hôi này đáng lẽ chỉ dành riêng cho mình tôi… Vậy mà cũng có con điếm đã tâm sự với tôi rằng: em vẫn hay ngửi cái mùi mồ hôi của anh ấy. Ngày mai… ngày mai là ngày xử cuối cùng để cắt đứt tình vợ chồng giữa tôi và người đàn ông kia. Tôi muốn  khóc, khóc hết nước mắt, sau đó gạt nước mắt đi mà sống, trước tiên là sống cho mình, sau đó sống cho con, sống cho gia đình mình, sống cho ra sống. Không sống như loài chuột bẩn thỉu, thứ ngôn ngữ anh vẫn thường khinh miệt gọi tôi. Mà nếu như loài chuột, tôi vẫn khao khát không phải lẩn tránh ánh sáng, đón đợi bình minh.

Tối nay, tôi ngồi sau lưng chồng. Người đàn ông đó vui lắm vì cứ tưởng tôi như ngày xưa sau một vài ve vuốt sẽ ngoan hiền trở lại và chấp nhận làm tất cả vì anh. Anh không hề biết rằng người vợ nhu nhược, chịu đựng ngày xưa đã chết. Chỉ còn tôi, một người đàn bà nửa chừng xuân khao khát được sống với chính mình!

Một cơn mưa chợt đến, ầm ầm như trút nước. Tôi đứng nép bên chồng. Rồi tôi lấy điên thoại ra nghe nhạc. Vô tình  lại đúng bài hát “Mưa đêm”  mà tôi thích. Cái bài hát mà chính chồng tôi mua băng video về cho tôi xem cách đây gần 20 năm. Tôi thì thầm bên tai:

- Anh có nhớ bài hát này không? Bài hát ngày xưa anh mua băng cho em đó. Em thích bài hát này không ngờ sau này nó lại quyện vào đời em.

Anh im lặng không nói gì… Tôi nhìn thấy mắt chồng ngân ngấn nước nhìn vô định thất thần.

Ngớt mưa.

Tôi nói chồng chở đi mua gọng kính. Anh chầm chậm chạy xe. Lâu lắm rồi tôi mới được chồng chìu  như vậy. Không gắt gỏng, không cau có, không hối thúc, không rít lên sỉ vả.

Mua xong kính. Chồng hỏi:

-          Giờ em  đi đâu nữa không?

-          Tìm chút gì ăn.

Người đàn ông không nói gì. Đi một lúc hỏi:

-   Em muốn ăn gì?

-   Chả cua ở đường Đinh Tiên Hoàng.

Anh chở tôi đến đúng địa chỉ tôi muốn. Lần đầu tiên được chăm sóc ân cần. Sự ân cần trước khi cuộc hôn nhân sụp đổ. Tôi ăn miến cua. Chồng ăn chả cua. Anh nhìn tôi, chăm chú, thảng thốt nhưng vẫn im lặng. Nếu ngày trước, tôi sẽ lại bắt đầu thương chồng và tha thứ mọi điều, kể cả khi tôi bắt gặp anh trên giường với người đàn bà khác. Nhưng trước mắt tôi chỉ có người đàn ông có khuôn mặt đẹp nhưng tâm hồn bán cho quỉ dữ, người đàn ông chà đạp nhân phẩm và leo đến đỉnh tột cùng của sự phản bội. Tôi cố gắng ghìm sự khinh miệt vào lòng. Con tim tôi thầm thì với người đàn ông ngồi đối diện: “Anh có biết không? Đây là bữa ăn cuối cùng của vợ chồng mình. Như bữa ăn đặc ân dành cho kẻ tử tội. Ngày mai là ngày sẽ chấm dứt gần ba chục năm chồng vợ. Là anh đã dạy em sự lọc lõi của một con sói già. Em đã từng đã lầm tưởng rằng chỉ cần có một tình yêu đủ lớn, đủ sâu sắc thì có thể duy trì được cuộc sống hôn nhân. Cái đó hoàn toàn sai lầm. Dù em có cố gắng thể hiện tình yêu với anh nhiều bao nhiêu đi nữa, chăm sóc anh chu đáo đến đâu đi nữa… anh thuộc về thế giới bên ngoài cánh cửa nhà mình”.

Tôi có đọc ở đâu đó người ta viết hôn nhân như một cuộc đi siêu thị sắm đồ. Nếu tỉnh táo, sẽ mua được hàng tốt, chất lượng. Còn không, sẽ tốn rất nhiều tiền mà vẫn mua phải hàng không phù hợp. Bây giờ tôi cũng nhận thấy hôn nhân của tôi với anh  giống như đã mua nhầm đồ. Khi đi mua sắm tôi đã định trong đầu là sẽ mua cái ghế, ai ngờ trước một rừng những hàng hóa tôi đã mờ mắt. Tôi đã mua nhầm cái ghế thành cái giường. Sự nhẫm lẫn đáng tiếc này đã khiến tôi  thừa cái giường nhưng lại thiếu cái ghế, và tất nhiên dù tôi có giỏi thế nào, khéo tay thế nào để chỉnh sửa thì cũng không thể biến cái giường thành cái ghế được.


Ăn xong. Chúng tôi cùng về cơ quan tôi để lấy xe.

Tôi chạy xe đằng trước.

Người đàn ông chạy xe theo sau.

Về gần đến chỗ rẽ, tôi chào chồng thật nhẹ nhàng để chia tay. Anh đứng lặng, định nói điều gì đó lại thôi.  Anh lao nhanh xe về con đường phía trước. Tôi nhìn theo mãi bóng chồng khuất xa dần…

Tôi lao vào nhà, cười nói với mẹ và hai con trai, ôm thằng út vào lòng và hôn khắp mặt thằng nhỏ. Tôi lại hít lấy hít để cái mùi hôi hôi nồng nồng giống hệt mùi của chồng mà lâu lắm rồi tôi mới vừa được ngửi.

Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, tôi không còn là vợ của chồng nữa. Tôi sẽ sống cuộc đời của tôi… Cuộc đời của tôi… Cuộc đời của tôi!!!

Ngày mai… ngày mai… ngày mai… chỉ bước sang đến ngày mai… Tôi sẽ trở thành người đàn bà độc thân. Tôi sẽ lấy lại lòng tự trọng mình đã đánh mất.

Tôi đã mong ngày mai hàng chục năm nay rồi… Trời hừng sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mang lại chút chói mắt, làm cho người ta cảm thấy không muốn mở mắt ra nhưng khi mở mắt ra nghĩa là đã chấp nhận bình minh.

Cà Mau, mùa mưa năm 2011

Truyện ngắn Nguyễn Thị Việt Hà
[Đọc Truyện Này...]


Em Và Những Dấu ''?''




Trông làn da trắng muốt, dịu dàng, rạo rực, tôi mê say!

Hai bàn tay em chợt nắm lấy tay tôi như bắt đầu điệu nhạc Valse.

 Mắt nhắm nghiền! Em nghĩ gì? Tôi không thể biết.


 Rồi bờ môi em, lần đầu, mới lần đầu chạm vào đôi môi tôi sau hai năm chúng tôi là đồng nghiệp.

 Nhẹ nhàng và thênh thang, những ngón tay tôi di chuyển trên áo, lưng, ngực, ...em. 

Chiếc giường ngủ sang trọng dần lên bởi hương thơm và tấm ga trắng muốt.

Nhà nghỉ! Tôi chưa từng dám tưởng một ngày nào đó như hôm nay: 

Tôi và em - người - đàn bà -tài năng, quý phái, lại ở đây, làm gì?

Ba giờ trước, em - một trưởng phòng kinh doanh khiến tôi phải điêu đứng bởi sự nghiêm túc, đỉnh đạt.

Hai giờ trước, em trang trọng trong bộ đồng phục công sở.

Em nhìn tôi, cái cười chào hỏi của cấp trên dành cho cấp dưới.

 Em à! Tôi khắc khoải với cái nhìn của em đấy! Nó xa lạ. Nó dịu dàng, mát rượi như loại nước ép em hay gọi.

Một giờ trước, em rung bật lên khi vô tình chạm vào đâu đấy trên người tôi. 

Những rung rẩy ấy làm tôi mường tưởng ra mình ở tuổi hai lăm - mới biết quen những cô nàng yêu kiều nhưng đỏng đảnh xíu.

Và bây giờ, em đang rên xiết. Ôm! Vấu! Cào xé! 

Lồng một cái, em lên phía trên tôi. Ôi, đấy là gì nhỉ? Bản lĩnh đàn bà đấy sao?

Tôi nhẹ nhàng " chịu đựng" trong tiếng êm dịu nơi em. Tôi tan chảy cả. 

Nhưng chợt kịp làm một phép so sánh tồi: Hình như vợ tôi chưa lần nào làm được thế....

.Em đưa tôi đến nơi thiên đường xa lạ. 

Ở nơi ấy có mùi thơm của em, những làn mây trắng muốt của da thịt, những nhịp nhàng của bước dance.

Tôi nằm bất động, nhắm nghiền đôi mắt để nghe sự nhịp nhàng, hơi thở .....sự sành điệu của em!

Thoát....em dừng lại! Tôi nhìn thấy trong mắt em sự ngỡ ngàng. 

Dường như em đang nghĩ gì. Em nghĩ về chồng, về con??? Không, em đang nghĩ về những người đàn ông như tôi: đê mê vì em?

 Hay em đang nghĩ về những dự án em sắp hoàn thành? Chỉ trong thoáng chốc, hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong tôi.

 Còn em: dừng lại, bước vội xuống giường, đi thẳng vào buồng tắm!

Tôi nằm đấy, còn trong khoảnh khắc nào đó em cho tôi. 

Giá như hôm đó không phải là giờ trực của tôi thì....Giá như em đừng bỏ quên chiếc ví trong sự vô tình hay cố ý!??

 Và giá như tôi đừng yêu hư hỏng với em. Chắc tôi không làm em phải bỏ tôi giữa thiên đường thế này. 

Hay là giá như em chưa có chồng và mình chưa vợ nhỉ - tôi hoang tưởng thế!

Chắc là thói quen của em. Cửa buồng mở ra. Xịt......xịt....một tiếng dài của bình nước hoa. 

Em lại khoác lên chiếc áo công sở y nghiêm. Che kính tất cả, em ra về và quên để lại lời chào cho tôi.

Những vòng xoay của bánh xe Sài Gòn chiều nay sao mà nghiêng ngã thế?

 Giờ em đang làm gì? Nghĩ gì? Ở đâu? Chắc giờ em và chồng con đang ngồi bên nhau cùng ăn bữa tối ngọt ngào!

 Em nhìn chồng một cách âu yếm. Dẫu em có nhớ đến lúc chiều?

Reng....reng...

a lô: Anh à! Tí về ghé cô Hai mua dùm em một kí đường anh nhé! Chiều em quên mất.

 Mà hôm nay là sinh nhật con, anh tranh thủ về sớm nhe anh!.....

- Được, anh về gần tới rồi. 

[Đọc Truyện Này...]


 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên