Những con đường giao nhau | Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013

Những con đường giao nhau



Ở sân bay, chàng trai trao cô gái một nụ hôn nhẹ chạm vào trán, chạm vào cả những sợi tóc tơ mềm màu nắng chiều ngả đỏ. Cô gái chỉ đứng yên, im lìm. Để khi bóng chàng trai mảnh khảnh bước đi, khuất sau dãy người đông đúc. Cô gái tự hỏi nụ hôn đó là lời ước hẹn ngày cậu trở về hay là lời vĩnh biệt cho tình yêu đơn phương không lối thoát của cậu dành cho cô.

...



"Tú, cậu gặp Thiên chưa?"

Hưng như gần thét lên trước mặt Tú. Hưng là người có đôi mắt sáng, cái đầu gồm tổ tập hợp các sợi tóc ngắn khoảng năm xenti chia chỉa, dường như có một vẻ nghịch ngợm tai quái nào ẩn trong con người của cậu ta.

"Hôm nay chúng ta tụ họp lại đây để đón Thiên trở về sau bảy năm ở nước ngoài!"

Tú cười nhẹ, định nhắc bảo Hưng nói nhỏ tiếng một chút thì Phương ngồi ngay bên cạnh, một cô gái để xõa tóc vẻ mỏng manh, hiền lành, nhưng không che dấu nổi sự đanh đá qua đôi mắt sắc lẹm. Phương đập bốp vào vai Hưng, mắng xa xả :

"Đồ to mồm, bao năm chẳng sửa được cái tính. Ông Thiên về thảo nào cũng chạy mất dép vì cái mồm của ông. Ai chẳng biết tên đó về, Thiên báo cho tất cả chúng ta mà. Có cần phải hét lên cho người vũ trụ nghe thấy không? Hả? Hả? Không tin được ông là người kết hôn sớm nhất cái hội này."

"Đúng rồi tin ông tháng sau kết hôn làm tôi suýt té trên giường."
Xen vào câu chuyện là một cô gái khác, có mái tóc ngắn lưng chừng vai, khuôn mặt xinh xắn, đó là Linh. Hưng quay lại phía Linh, thở dài :

"Linh, bà thật là...ai lại nói bạn bè như thế."

Chàng trai còn lại duy nhất là Cương, chiếc áo sơ mi trắng sọc mờ, quần tây đen đĩnh đạc, người có vẻ chững chạc nhất nhóm cũng hài hước :

"Linh, không chừng sức hấp dẫn của Hưng là cái tính trẻ con đấy! Đừng coi thường nhé!"

Cả bọn cười phá lên trong góc sân quán cà phê. Phá tan không khí uể oải và buồn tẻ của một sáng chủ nhật đẹp trời. Nắng sớm thôi nằm vắt vẻo qua giàn thiên lí, le lói xuyên qua màu xanh mươn mởn hòa vào con suối nhân tạo cạnh sân. Con suối nhỏ cười róc rách trà trộn vào tiếng rộn rã của hội bạn lâu ngày không gặp.

"Không biết ông Thiên có gì thay đổi không?"

"Không chừng lại dẫn cô nàng nào xinh đẹp về ra mắt nhỉ? Á Á...đau... Phương bà làm cái gì thế...?" Sau khi bị huých, Hưng chĩa mắt đầy căm thù về phía kẻ tàn nhẫn, ngồi gần Phương đúng là sai lầm nhất trong ngày của Hưng :

"Sao bà cứ thích hành hung người khác thế? Sao lấy được chồng?"

"Lấy chồng hay không thì tôi lo được, tôi chỉ nhắc nhở ông đừng nói năng linh tinh thôi!"

Linh và cương cũng không hiểu lắm tại sao Phương lại làm thế với Hưng. Phương hơi khó xử để giải thích, vì hầu hết mọi người đã quên đi, cô không cần phải hạ thủ với Hưng như vậy. Phương nhìn Tú, cô bạn thân của mình, ngồi quá lặng yên từ đầu. Tú quận mái tóc đỏ cháy nắng của mình vào trong một búi tóc màu rêu, để lộ khuôn mặt hơi tròn và chiếc cổ thon thả, chiếc áo khoác xám có những chi tiết tối giản bên ngoài không khóa, để lộ áo sơ mi hoa cam nhạt li ti trên nền trắng. Tú ngồi lơ đãng, ngắm nhìn con suối nhỏ nhân tạo bên cạnh, như chẳng để ý gì đến việc vừa rồi. Phương thầm nghĩ :

"Cả nó cũng quên rồi à?"


* * *


Tú cũng nhìn Phương ngay khi Phương rời mắt khỏi cô. Tú chẳng hề lơ đãng chút nào. Cô chỉ nghĩ miên man không ngờ Phương lại nhớ dai như vậy. Thiên đã về chín tháng rồi nhưng vì công việc cả bọn đều bận rộn nên hôm nay mới hẹn gặp nhau. Thiên liên lạc với mọi người, chỉ trừ Tú ra, điều này càng làm cô hơi buồn. Thỉnh thoảng, cô oán trách Thiên quên cô, vốn cũng là bạn cậu. Nhưng thú thực, Tú vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp; như lúc này đây cô muốn đứng lên, cô muốn bỏ chạy, muốn gào thét, trốn biệt đâu đó trước khi Thiên tới. Một phần còn lại trong cô lại khao khát gặp, khao khát nhìn thấy cậu.

"Sao Thiên lâu vậy? Trời ơi!" Tiếng Linh than vãn làm cắt ngang suy nghĩ của Tú. Cô cười nghĩ Thiên mà không tới nhanh thì Linh sẽ lăn ra cái bàn ăn vạ mất.

"Người đẹp vừa nhắc tên tôi, nhớ tôi thế à?" Một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên sau lưng Tú. Cả bọn im phăng phắc đưa ánh nhìn về phía cô. Tú cũng quay lại, nhìn thấy một chàng trai hai mươi lăm tuổi, giản dị và cao lớn, mặc chiếc áo khoác thể thao xanh xám nhạt, vẻ trưởng thành dầy dạn qua đôi mắt. Miệng cô vô thức phát ra tiếng "Thiên", xen bao bất ngờ và mừng rỡ, nhưng tiếng Hưng đã át đi.

"Thiên!!!! Hahaha! Mày về rồi à?"

"Chàng bị lạc hay sao mà muộn thế?" Phương cười hóm hỉnh.

"Ừ! Bị lạc đường một chút, bảy năm rồi mà!"

"Dóc tổ, mày bị lạc mới là lạ đó? Về chín tháng rồi, lạc gì" Cương cũng đứng lên cười tươi rói, vỗ vai Thiên bộp bộp.

"Ừ, không lạc, vì tiện ghé qua đón bạn."

Nói xong, tay Thiên quay qua vẫy một cô gái xinh đẹp đứng cạnh đằng xa, mái tóc dài bồng bềnh, chiếc váy voan sang trọng màu xanh bạc hà uyển chuyển tôn dáng người. Cô gái có nụ cười của nắng, tỏa ra một không gian tươi tắn nhẹ khiến người ta chênh vênh. Cả Hưng, Cương, Linh đều ngẩn người ra, chỉ có Phương là nhìn cô gái lạ lại quay qua nhìn Tú. Còn Tú đột nhiên cảm thấy hết sức phức tạp, cô cứ nhìn mãi cô gái Thiên dẫn về không chớp mắt mà lòng thấy thấp thỏm, hơi so bì và hơi khó chịu. Sự hỗn độn trong cảm xúc đó làm cô càng cảm thấy bản thân mình chả ra làm sao cả.

"Đây là Jenny, cô ấy là đàn em người việt dưới một khóa, đã bầu bạn với tớ suốt những năm tớ ở nước ngoài mọi người làm quen đi!"

Thiên vừa dứt lời, Hưng đã chạy tót lại chào hỏi từ lúc nào. Linh cũng thế, cô đứng cạnh Hưng bấm điện thoại nói rằng sẽ gọi điện cho vợ chưa cưới của Hưng mách lẻo hắn ở ngoài tán gái làm Hưng cụt hứng. Cương và Phương cũng khá vui vẻ bắt chuyện nhanh chóng với Jenny. Thiên lại gần Tú, bàn tay to lớn khẽ chạm nhẹ vào vai cô. Tú nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và nhanh, cô biết nó đang cố gắng che giấu nỗi ngượng ngùng và lúng túng của chủ nhân nó. Giọng Thiên đều và chậm khiến cô lấy lại sự bình thường nhưng lại mơ màng tới chiều thu ngày cũ, dường như chưa hề qua : 

"Cậu thế nào rồi, Tú?"

"Tớ bình thường thôi, vừa kiếm được việc làm!" Tú nhìn Thiên, cười thật tươi. Khi ai đó ở rất xa, cô đã sống bảy năm, rất yên ổn.


...

"cậu...cậu có bạn trai chưa..., hãy làm bạn gái của tớ nhé?"

Chàng trai nói khẽ, tiếng nói của cậu nhỏ đến mức có thể tan biến vào trong bầu trời đêm đen thẫm, tan vào cả những cơn gió mong manh thổi qua hai người, như thể chỉ để một người con gái duy nhất trên đời nghe thấy điều đó. Chàng trai lấy hết dũng khí để thổ lộ với cô bạn gái mà cậu đã thầm thích suốt một thời gian dài. Nhưng cô gái nhỏ lùi lại khẽ lắc đầu, cô rụt cổ lại vào trong khăn len như chú mèo sợ lạnh, mi mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào chàng trai. nhanh chóng, cô gái bỏ chạy. Đằng sau... 

Chỉ còn chàng trai đứng đó với những cột đèn đường sáng chập choạng và tê lạnh.

...


Tú vừa biết Thiên là cấp trên của mình cách đây một tuần trong công việc mới nhận được. Với những cảm xúc vây bủa trong lòng bây giờ thì điều này chẳng tốt chút nào với cô. Chỉ có Thiên là vẫn tươi cười :

"Mong cậu làm việc tốt nhé tớ sẽ không nương tay với bạn bè đâu!"

Cuộc đời lính mới gian khổ của cô bắt đầu. Thiên phê bình Tú chậm chạp, thiếu tác phong nên cần phải làm nhiều việc cho quen, thế là công việc cứ chồng đống đấy, dù sao nó cũng giúp cô bớt suy nghĩ linh tinh. Tú biết bản thân mình vốn hoài cổ, nên cô cho rằng những cảm xúc cho Thiên bây giờ cũng chỉ là chút dư vị còn lại của quá khứ khó dứt ra. Ngày xưa khi Thiên tỏ tình, Tú dứt khoát từ chối vì muốn giữ tình bạn, nếu một ngày nào đó tình yêu giữa hai người chấm hết, chắc chắc tình bạn sẽ theo đó mà sẽ vỡ tan. Cô không thích thế, cô sợ một ngày nào đó Thiên sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, nhưng bảy năm qua, Thiên đã ra đi khỏi cuộc đời cô như để chứng minh rằng cô thật sự mất cậu. 

...

" Tớ có bạn trai rồi đấy, cậu đừng hi vọng gì nữa, chúng ta có thể trở về là bạn!"

"Cậu nói dối giỏi thật nếu không biết trước chắc tớ cũng tưởng là thật rồi." Chàng trai cười đau khổ, cậu tiến gần lại cô gái, nhìn cô thật gần. Cô gái định quay mặt đi nhưng lại nghĩ mình nên dứt khoát, cô quay nhanh người lại nhìn mắt cậu thật lâu và sâu. Đôi mắt của cậu nhìn cô hết sức mền mại, chan chứa làm cô gái bối giối suýt đánh rơi cả tim yếu ớt vốn có, nhưng lúc này cô cần sự can đảm.

"Mình không thể...với cậu thì không thể..."

Đôi mắt chàng trai trùng xuống, thôi nhìn cô, sự im lặng bao chùm, rồi như oán trách, cậu nói:

"Tớ hiểu rồi, cậu cũng giống họ. Đều khinh thường tớ."

Chàng trai bước đi, cô gái đứng lại, mái tóc cô trong gió xác xơ bay tung lên cùng với những giọt nước mắt.

...

"Không lơ là khi làm việc." Thiên lấy cuộn giấy trắng cốc đầu Tú một cái nhẹ bẫng. Tú giật mình, cô đang nghĩ về bộ phim tối qua cô xem, đọng lại nhiều cảm xúc. Tú lấy tay xoa xoa đầu :

"Ơ! Tớ xin lỗi!"

"Cậu có thể hoàn tất nó thay cho lời xin lỗi!" Thiên liếc Tú, ánh mắt của một ông sếp nghiêm khắc. Tay cậu giơ lên đập bàn làm cả phòng nín lặng, đổ dồn hết vào Tú. Cô cũng giật mình, hoảng sợ nhưng sau đó lại nhanh chóng thu hết sự cứng cỏi và bướng bỉnh của mình. Cô nhìn Thiên như thách thức :

"Chiều nay, hai giờ sếp sẽ thấy chúng đã được hoàn tất trên bàn."

Thiên mỉn cười, kèm theo lời đe dọa. 

"Tôi sẽ chú ý đến đồng hồ!"

Thiên quay đi. Tú vật xuống bàn, tinh thần cô trong vài giây tụt xuống dốc nhanh chóng. Một phần do Thiên, một phần do cô không thích làm việc này, một công việc trái ngành, nếu không phải vì đồng tiền bát gạo, Tú chẳng phải è cổ ngồi làm giấy tờ văn phòng thế này. Nghĩ đến cái bằng đại học treo ở nhà, cô lại thở dài, cúi đầu vào làm việc với những con số khô khan đầy ngán ngẩm. Nhưng ý chí thúc giục, bắt cô phải chứng tỏ với Thiên rằng bản lĩnh của mình cũng không vừa.

Đầy mải mê và quyết tâm, lúc cô dứt ra khỏi đống giấy tờ, bảng số thì chẳng còn ai trong văn phòng nữa, hầu hết họ đã rủ nhau đi ăn Trưa. Tú khoanh tay lại, gục đầu xuống bàn định đánh một giấc cho đỡ mệt thì cô nhận thấy có một vật âm ấm chạm vào tay mình. Tú vội ngẩng lên, thấy Thiên đang một cầm hộp cơm đặt trước bàn làm việc của cô.

"Ăn đi, đừng có xỉu ra đấy thì làm sao mà hoàn thành công việc được!"

"Cậu..." Tú ngạc nhiên, đón lấy hộp cơm tỏa mùi thơm phức, nhận ra là món cô thích ăn.

"Cậu mà xỉu tớ bảo phòng kế toán trừ hai phần ba lương." Thiên nhăn mặt cảnh báo. Dù nói gì, Tú vẫn rất cảm động vì Thiên còn quan tâm chút ít đến cô, nhớ những thứ cô thích. Thiên luôn tốt với cô, nhớ ngày nào, lúc cô bị phạt trong lớp, không biết bao nhiêu lần cậu đứng ra biện hộ cho cô. Những lần gặp Thiên đi ngang qua phòng, hay nộp cho Thiên báo cáo, Tú muốn kéo áo Thiên lại, muốn hỏi rất nhiều, rằng phải chăng cậu giận cô nên bảy năm qua không thèm liên lạc, không cần biết cô sống chết thế nào. Mỗi mùa đi qua, cô luôn nhớ về cậu, nỗi nhớ mềm mại và bồng bềnh, để cô cứ hoang hoải trong những năm cậu ở xa mãi, bên kia đại dương. Và khi cậu trở về vẫn là cả đại dương, xanh thẳm.

"Thiên!" Cô đứng khỏi bàn, gọi to. 

"Có chuyện gì vậy? Tớ có việc." Thiên quay lại, nhìn cô với ánh mắt không một cảm xúc. Vì đó, cô cứ đứng yên mãi không thốt lên lời.

"Ơ! Thôi, cậu đi đi!"

Tú ngả người ra ghế, đôi mắt Thiên giờ khác xưa rồi, nó nhìn cô như thể chả là gì. Cậu đã quên cô rồi. Tú bần thần, cô tự nhủ mình, thôi nhớ.


...

Cô gái khép người, cúi chào người đàn ông lớn tuổi ngồi phía đối diện. Người đàn ông to lớn, uy quyền này khiến cô có chút e dè, áp lực:

"Nghe nói cháu là bạn thân con trai bác phải không? Bác nghe kể nhiều về cháu!"

"Dạ, đúng ạ! Bác có việc gì mà cần gặp riêng cháu ạ?" Cô gái nở một nụ cười gượng gạo.

Người đàn ông lớn trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng nói:

" Mẹ nó vốn mất từ bé, nó không phải là đứa con chính thức nên khi bác đưa nó về nhà, rất nhiều người đã tỏ ra khinh ghét, hắt hủi nên thành ra cái tính khó chịu, quậy phá, chẳng thèm nghe ai." Cô gái hơi bất ngờ nhưng vẫn mím môi nghe." Chính cháu đã giúp nó hòa nhập được với nhiều người, cũng chính cháu khiến nó không bị lôi kéo vào những phù phiếm bên ngoài. Nên nó sẽ nghe cháu, đúng không? Bữa nay bác thấy nó học sút quá. Cháu khuyên nó nhé!"

"Nhưng cháu có biết gì về nguyên nhân cậu ấy học sút đâu ạ?" Cô gái hoảng loạng khi nhìn thấy tia hi vọng của người đàn ông nhìn vào cô quá mãnh liệt.

" Đừng để nó dính vào chuyện yêu đương, bác vừa biết ở trường nó bị hai cô bạn cùng khối tát vì chuyện tình cảm gì đó. Cháu hãy khuyên nó học để lấy học bổng, vứt chuyện tình cảm nhăng nhít sang một bên. Nó ra nước ngoài, tương lai sẽ sáng lạng hơn rất nhiều, có ai dám cười chê nó nữa. Cháu cũng nghĩ vậy, phải không?"
...




Tú bước xuống lầu, chuẩn bị về nhà, thấy Jenny đang đứng dưới, cô định tránh đi thì bị Jenny kêu lại, cô cũng không biết tại sao mình kì cục như thế. 

"Tú! Bạn của anh Thiên đúng không? Sao chị lại ở đây?"

" À! Jenny ! Chào em! Chị cũng làm công ti này mới hơn hai tháng thôi. Em không biết cũng phải." Tú tỏ ra hết sức tự nhiên có thể, nhưng cô cảm giác mặt mình đang đỏ dần vì cái hành động "lơ tự nhiên" vừa nãy cô đã làm.

" Em đang chờ Thiên nhưng mãi chẳng thấy anh ấy ra."

"Chắc cậu ấy còn làm việc, em lên tầng ba hỏi người xung quanh là biết."

"Em chẳng làm phiền anh ấy khi đang làm việc đâu! Lúc này, anh ấy quả là một người cau có đầy khó chịu." Jenny xua tay, làm vẻ mặt bắt bắt chước Thiên hết sức tự nhiên và buồn cười, nhưng sau đó ngừng lại. Jenny nhìn chằm chằm vào Tú thật lâu, rồi hỏi :

"Chị Tú này, chị có biết anh Thiên thích ai trong lớp hồi cấp ba không? Trước khi đi du học ấy!"

"Ơ...sao em nghĩ thế ? Thiên nói à? ..." Tú giật mình ấp a ấp úng.

"Tại em thích anh Thiên nhưng có vẻ như trong lòng anh ấy vẫn có một cái gì đó không thể quên được, Chỉ là cảm giác thôi, Thiên ít khi nói về chuyện ở Việt Nam lắm, nhưng khi ở bên Mĩ, khi ai nói thích anh ấy thì cứ như là anh ấy lại nhìn thấy một ai khác trước mặt chứ không phải người đó." Tú chưa kịp nói gì thì Jenny đã cắt ngang:

"Anh ấy bị quá khứ vương vấn quá chị nhỉ? Đó vốn đâu phải là yêu đâu."

Tú sững người lại, rồi buồn như ngơ ngẩn. Dù bao nhiêu lần nhìn Thiên mà không còn là Thiên của ngày xưa nữa. Cô chưa bao giờ hối hận để cậu đi. Sự thành công và trưởng thành bây giờ của Thiên chứng minh rằng cô đã lựa chọn đúng. Những con đường tương lai của hai người, tình bạn giữa hai người khiến cô yếu mềm và dùng hết sức đẩy cậu ra xa. Và giờ đó đã là quá khứ rồi. 

Một ngày nào đó, cô sẽ đi xa, cô sẽ biến mất trong cuộc đời của Thiên. Và cô biết, cứ như vậy thì không chừng trên một con đường nào đó trên cuộc đời, cô và Thiên, sẽ bước qua nhau, một cách xa lạ. 



* * *


...

"Cậu lạnh đúng không? Xem này tay cậu lạnh quá!" Giọng cô gái êm ả, khẽ chạm vào tay chàng trai truyền hơi ấm.

...

Thiên giật mình tỉnh giấc sau khoảng chợp mắt, uể oải nhìn qua ô cửa kính, trời mưa lất phất, khung cửa sổ mờ ảo khiến cậu cứ nghĩ ngợi không dừng. Bởi cách đây không lâu Jenny nói yêu cậu, chính vì cậu mà mới về Việt Nam. Jenny đã ở bên cậu rất lâu, rất hiểu cậu nhưng Jenny quá khác Tú.

Tú...

Cô ấy vẫn không hề đổi thay, vẫn sống nội tâm, trầm lặng và dịu dàng. Tú như đóa hoa ngọc lan, nở e ấp và khiêm nhường dưới những tán cây xanh vời vợi. Những năm tháng trung học, những ngày tháng cô ở bên cạnh, bình yên và ấm lòng. Thiên cứ ước cả cuộc đời mình ở bên cạnh cô như thế, cậu nói lời yêu mong rằng cô cũng có chút tình cảm nào đó với mình, nhưng cô bỏ chạy rời xa, cậu như rơi từ trên trời xuống, như một kẻ vỡ mộng đẹp khi phát hiện ra đó chỉ là ảo tưởng của một thằng bé mới lớn mà thôi. Thời gian qua đi, một Thiên đầy trẻ con và bồng bột nóng tính xưa kia đã chẳng còn, cậu trở thành người trầm tính hẳn đi.

Bao nhiêu năm cần mẫn, cầu tiến cho tương lai của bản thân; Cậu cứ ngỡ đã quên Tú rồi. Để rồi một ngày phát hiện ra, những cô gái mà cậu hẹn hò đều có một phần gì đó của cô. Đến bây giờ gặp lại, mặt cậu đăm đăm, cau mày chỉ để che dấu bao xốn xang, da diết đọng lại với cô. Nhìn dưới lòng đường, người người bước qua nhau, có bao nhiêu kẻ đã từng thắm thiết rồi trở thành xa lạ, rồi từ xa lạ lại trở thành yêu. Họ hợp rồi lại tan hoặc tan rồi lại hợp. Như ngày đó, hai kẻ bên nhau, một kẻ bước đi xa, một kẻ bước lùi lại. Những năm tháng khi cậu ở bên kia, khi cách xa cả khỏang trời, khi cậu và cô sống như hai kẻ không quen biết, thời gian và không gian đã đủ để vùi lấp đi tình cảm cậu dành cho cô chưa?

"Làm gì mà suy tư dữ vậy?" Thiên ngoảnh lại theo giọng nói, là Jenny.

"Sao em đến đây mà không báo?"

"Tại gọi điện hoài mà có nghe đâu? A! Đơn xin thôi việc của chị Tú không ngờ lại sớm như vậy! Chị ấy muốn vào trong Đà nẵng nhanh chóng quá nhỉ?!'' Jenny tiến lại gần bàn làm việc. Tay cô nhấc một vài tờ giấy trắng mỏng bị quạt thổi rớt xuống sàn nhà.

"Cái gì?" Thiên giật mình nhìn theo hướng nhìn của Jenny. Thiên nhớ ra vừa nãy cô gái cắt tóc tém vừa đặt xấp giấy này trên bàn. Hóa ra Tú đã nhờ người nộp hộ mình để cô không phải đối mặt với cậu. Chẳng hiểu sao cậu thấy tức giận. Nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy Jenny có vẻ biết chuyện, thậm chí còn có cảm giác thân thiết với Tú nữa. Jenny nhìn sự ngạc nhiên của Thiên, cô chỉ mỉn cười, cô dùng tay nhấc tờ xin nghỉ việc của Tú để gọn chỗ cũ.

"Một tuần trước, lúc em đến tìm anh, đúng lúc chị ấy đi về, em có trò chuyện một lúc trong lúc chờ anh, được biết chuyên ngành chị ấy thiên về quảng cáo đồ họa, em mới ngạc nhiên sao cô ấy lại làm việc văn phòng kinh tế đầy nhạt nhẽo này thì chị ấy bảo là đây là việc tạm bợ, không lâu nữa chị ấy ấy sẽ vào Đà Nẵng, có một ông chú họ trong Đà Nẵng định mở công ty, chắc chị ấy sẽ đi vào đấy khoảng cuối tháng."

"Sao cô ấy là giấu anh, bạn bè kiểu gì thế?" Thiên cầm tờ giấy, cậu nổi cáu.

"Lúc về nước, anh có nói tiếng nào với chị ấy đâu! Mấy năm đi du học anh có bao giờ hỏi thăm chị ấy đâu? Bạn bè kiểu gì thế?" Jenny cắt ngang.

Thiên nhìn Jenny, vắt óc để nói một câu biện minh cho hành động của mình nhưng chả biết nói làm sao.

"Chị ấy là mối tình đầu của anh đúng không? Đừng tưởng em không biết gì?" Jenny liếc nhìn Thiên, khó chịu.

"Ừm, anh tự nhủ bao lần là mình không yêu nữa, bỏ cuộc đi. Nhưng..." Thiên ngả vào lưng ghế, nhắm tịt mắt lại.

"Phải, anh không dám nhìn vào mắt chị ấy trong ngày gặp lại. Anh lại tức giận khi chị ấy bỏ đi không nói tiếng nào với anh như anh là kẻ dưng. Giả dụ, người đó không phải là Chị Tú nếu là chị Linh hoặc chị Phương, anh có thế không? Anh cứ vương vấn chị ấy thế này, sao có thể vẹn toàn yêu một người khác, sao không dứt khoát cho xong. " Jenny đến gần chất vấn.

"Đến gặp chị ấy nói hết rõ ràng đi. Một là cắt giao làm người lạ hoặc là người yêu, thế thôi. Đừng có cái kiểu nửa vời tình bạn nữa." Giọng Jenny đầy dứt khoát và quyết đoán.

"Đã xa lạ từ lâu rồi! Cô ấy không cần anh!" Thiên ngạc nhiên, vì câu cậu vừa thốt ra, cứ như thằng bé mười bảy tuổi nào đó vừa bị từ chối, rồi hờn dỗi một cách trẻ con.

"Không! chị ấy sợ gặp anh." Jenny cương quyết. "Sao anh không hỏi lí do?"

"Thật ra anh muốn nói với cô ấy rằng..." Thiên hơi ngập ngừng, rồi thở ra hơi dài. "Nhưng cô ấy sẽ lại từ chối anh?" 

"Anh là người bị từ chối vài lần là sẽ bỏ cuộc và sợ hãi à? Mấy năm nay lặn lội, em tưởng da mặt anh dày lắm rồi cơ đấy." Jenny cười, nửa thật, nửa đùa. Thiên tròn mắt nhìn Jenny, ngẫm một hồi rồi mỉn cười, câu nói vừa rồi của Jenny vừa khiêu khích bản tính hiếu thắng của cậu.

''Jenny! Xin lỗi em! Em mãi luôn người bạn tốt nhất mà anh có!" Thiên vớ cái áo khoác rồi chạy vội đi, lao ra khỏi phòng. Chỉ để Jenny đừng đó một mình.

" Ngốc ạ! Chị Tú chỉ chuyển công ty thôi, cho anh bài học vì tội dám đá em.''Jenny cười khúc khích với trò đùa của mình. Nhưng sau đó, cô lầm bầm:

"Em thật muốn nguyền rủa cả hai người!" Nước mắt cô tự dưng chảy dài vài phút. Rồi cô lại mỉn cười thật tươi tắn, bước ra khỏi căn phòng của người đàn ông mà cô đã từng rung động. 

Trong lúc đó, Thiên lao băng nhanh qua đường; gió, mưa và lá cứ buông nghiêng nhè nhẹ trên người cậu, chúng rải thảm trên con đường để mừng rỡ đón mùa thu. Thiên gọi điện cho Cương hỏi về Tú khi nào đi. Cương ngớ ra bảo Tú chỉ đổi việc, rồi bảo cậu là cấp trên mà sao không biết. Thiên cũng đơ ra, là Jenny lừa cậu. Nhưng Thiên suy nghĩ rằng Jenny nói đúng, bảy năm qua cô ấy như thế nào, Cương đều kể cho cậu nghe, cậu giả bộ như không quan tâm, thật ra là có để ý từng chút một, nhưng có những thứ sâu xa trong lòng Tú thì cậu cứ mơ mơ hồ hồ không rõ được. Sao cô ấy im lặng nghỉ việc mà không nói một tiếng? Cứ thế này cô ấy chuyển nhà lúc nào cậu cũng chẳng biết. Thiên nhận ra mình hiểu Tú rất ít, nhận ra mình mới là kẻ ương ngạch và ích kỉ, cả trước kia và bây giờ vẫn vậy. Nắm trong tay học bổng, lòng tự trọng bị thương tổn quá lớn bởi những người xung quanh, cả sự từ chối quyết liệt tình cảm của cô; lúc đó, cậu hận cả thế giới này, cậu gào lên trước cô, trút hết lên cô.

"Tớ sẽ cho mọi người thấy đứa con hoang này làm được những gì! Tất cả mọi người coi thường khinh bỉ tớ ngày hôm nay rồi sẽ thấy!" 

Ngày ấy, Tú chỉ cười khẽ " Chắc chắn rồi!" Bây giờ cậu nghĩ lại cậu mới thấy nụ cười ngày hôm đó thật buồn biết bao, nó phản chiếu qua lại giữa đôi mắt đen láy của hai người. Cậu trách cậu ngày đó, tuổi mười tám đầy ích kỉ và hiếu thắng.

Trước mắt Thiên hiện ra căn nhà của Tú, cô đang ở đó, trái tim cậu cồn cào. Cậu muốn mình ích kỉ thêm một chút nữa, cậu sẽ ôm Tú thật chặt, đôi vai gầy của cô sẽ trọn vẹn trong tay cậu đến khi cậu vơi đi hết bao nỗi xót xa trong lòng mới thôi. Có thể cô ấy sẽ dùng hết sức để đẩy cậu ra xa. Nhưng Thiên mặc kệ, cậu cứ bước thêm một bước nữa, trước khi họ tan ra, bước trên hai con đường song song vĩnh viễn...


* * *


Cả bọn Hưng, Cương, Phương, Linh bốn mắt nhìn nhau khi thấy thiếu người. Linh mở đầu:

"Tú đâu? Tiệc mừng xin được việc làm mong muốn sao thiếu nhân vật chính thế này?"

"Vừa nãy Thiên gọi điện cho tôi, nó không biết con Tú xin được việc khác, ai nói đùa bảo Tú chuyển vào Đà nẵng làm nó hốt hoảng cả lên. Hình như nó đang đến nhà Tú. Lẽ nào bây giờ...!" Cương dừng lại, đảo mắt một vòng quan sát.

Cả bọn im lặng. Hưng tròn mắt:

"Thế liên quan gì?"

"Ngày xưa Thiên thích Tú! Hình như bây giờ vẫn vậy!" Phương thở dài, nhìn xa xăm, cô đang nhớ về những ngày xưa. Cô cũng nhớ Tú buồn thế nào khi Thiên đi, sự mập mờ làm cô có lúc tưởng Tú cũng thích Thiên nhưng...

"Có một lần Thiên hỏi tôi làm sao để chinh phục Tú, tôi bảo là nó phải tặng thật nhiều quà vào, vì con gái thích thế.'' Cương cũng nhìn Phương, cũng xa xăm theo quá khứ.

"Chính tôi khuyên Tú từ chối khi biết Thiên tỏ tình với nó!" Linh nhìn Cương thú nhận.

"Trời! Bà khuyên gì lạ vậy?" Cương và Phương ngạc nhiên đồng lúc hỏi.

"Ai biểu Thiên lăng nhăng. Thiên tỏ tình Tú sau khi bị hai đứa con gái cùng khối đến trước cửa lớp, mỗi đứa tát một bên sưng vù lên đấy thôi, tôi thấy Thiên không đáng tin!" Linh biện hộ cho lí do hành động của cô đầy thuyết phục. Lúc đấy, Hưng quay sang ái ngại:

"Cái đó do tôi, giới thiệu cho nó và bày cách thực tập tán thử với hai con nhỏ cùng khối, kết quả là cả bọn biết đấy! Nó ăn tát! Sau đó tôi bị nó chửi lên mây luôn, haha!"

"Trời!" Cả Linh và Phương rú lên. "Sao bày gì mà dại dột vậy? Mà sao Thiên lại tin ông sái cổ thế không biết!"

"Bỏ đi! Thời còn học sinh, một lũ ngốc xít như nhau cả!" Cương lắc đầu, ôm bụng cười ha hả vì hai người bạn của mình.

''Nhưng còn cô Jenny gì đó?" Linh hỏi.

"Chắc chỉ là bạn thôi!" Cương gật, như vẻ biết tỏng. Linh và Hưng hơi im lặng cúi xuống bàn, nghĩ ngợi gì đó.

"Thật ra nguyên nhân tại sao họ không thành đôi cũng không phải do tụi bay đâu. Chắc gì Tú đã thích Thiên." Phương quay sang cười với Linh và Hưng dù cô không nghĩ vậy vì hành động lẳng lặng không thông báo cho Thiên đi tìm việc khác lần này của Tú cực đáng ngờ. Nhưng cô linh cảm như hai đứa nó đang tự trách mình nên đành nói vài câu an ủi.

"Thế còn bây giờ?'' Hưng hỏi, gãi cái đầu chôm chôm.

"Biết đâu, bây giờ lại khác, chỉ khổ thằng Thiên, lúc nào cũng phải tấn công, con Tú là người thụ động trong chuyện tình cảm."

Cương nháy mắt, cả bọn cười vui vẻ. Bên ngoài, trời mưa ẩm ướt và lạnh tê, lá me lãng đãng rụng, rơi đầy đường bê bết. Đôi chân của những người xa lạ lướt qua nhau, dẫm lên chúng hờ hững. Những con đường họ đi qua vốn chật hẹp, chỉ có lòng người là xa cách, trải dài mà thôi. Và họ cứ bước thêm trong vội vã, biết không chừng một ngày nào đó, họ lại giao nhau ở những điểm yêu thương nào đó trên đường đời.


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên