Gặp em - Cô gái Vĩ Cầm | Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013

Gặp em - Cô gái Vĩ Cầm



Tôi đã gặp em trong một buổi chiều lộng gió, trong một khung cảnh tuyệt vời và ở đó tôi thấy em như một thiên thần trong sáng và thánh thiện...
Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới lại được sống với cái cảm giác lân lân khó tả đến như thế này. Tôi đã từng yêu và cũng đã từng thất bại trong tình yêu. Ở thời điểm đó, tôi đã nghĩ rằng mất đi người yêu xem như tôi đã mất tất cả, tôi đã thất bại và tôi không còn chút hy vọng nào nữa. Tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều nhưng tại sao ngay cả việc giữ được cô ấy tôi cũng không làm được. Phải chăng tôi quá vô dụng, hay cô ấy cần gì hơn ở tôi mà tôi không thể đáp ứng. Tôi rối bời và cảm giác như mọi thứ trước mắt đều sụp đổ. Khóe mắt tôi hoen đỏ và sống cay cứ cay cay khi nghĩ về cô ấy.
Rồi tôi chợt nhớ, đã có lúc cô ấy nói với tôi "Em thích một người con trai mạnh mẽ, chín chắn để em luôn có cảm giác ấm áp khi được bảo vệ vì em là một cô nàng yếu đuối", sực nhìn lại mình. Ơ, một người mạnh mẽ, tôi đã nhận ra. Tôi không mạnh mẽ như những gì cô ấy mong muốn, tôi cũng không chín chắn như những gì cô ấy cần, vậy thì tôi lấy cái gì để bảo vệ và mang đến cho cô ấy cảm giác an toàn được kia chứ. Một thằng nhóc 17 tuổi như tôi, luôn đa sầu đa cảm thì có thể làm được gì cho người mình yêu. Và tôi quyết định thay đổi.
Tôi bắt đầu hành trình lột xác của mình bằng việc lao đầu vào học võ, vì tôi nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để mình trở nên mạnh mẽ hơn lại tốt cho sức khỏe, rồi tôi tập cho mình cái tính suy nghĩ lạc quan, tích cực hơn trong mọi vấn đề chỉ với với mong muốn một ngày nào đó người tôi yêu sẽ quay về với tôi. Mọi thứ có vẻ đang rất suông sẻ cho đến khi em xuất hiện.
Trong lúc tôi đang hỗn loạn với những suy nghĩ bâng quơ trong đầu mình thì một âm thanh du dương nhẹ nhè thoáng qua như một làn gió tinh khôi cân bằng hết mọi thứ trong tôi. Tôi chợt xa xăm tìm kiếm thì hình ảnh một cô gái với nụ cười như nắng đang say mê kéo vĩ cầm hiện lên trước mắt. Bất chợt tôi thấy lòng mình rạo rực, lâng lâng. Sự yếu đuối tưởng chừng đã ngủ yên của tôi lại một lần nữa bừng tỉnh bởi em. Tôi muốn bước tới gần hơn để được nghe rõ hơn giai điệu từ cây vĩ cầm của em, mà nói đúng hơn là được nhìn em rõ hơn.
Rồi bỗng tiếng đàn vụt tắt, tôi ngây người ra khi em nhìn về phía tôi và nở nụ cười tươi tắn như nắng mai. Lúc này, tôi đã lấy hết can đảm để bước tới gần em, không quên nở một nụ cười đáp trả. Tôi đã bắt chuyện với em bằng một thái độ không thể ngố hơn.
- Chào bạn, bạn chơi đàn hay lắm.
- (Cười) Cảm ơn, rất vui vì bạn thích nó.
- À, không có gì đâu, nó hay thiệt mà.
- (Lại cười và không nói gì)
- Bạn học violin lâu chưa?
- Mình học từ năm từ năm lớp 9, cũng được 2 năm rồi.
- A, vậy bạn 17 tuổi?
- Uhm.
- Vậy kém mình 2 tuổi.
- Thế là anh 19 rồi.
- Đúng rồi.
...
Trò chuyện với nhau, tôi nhận ra em sâu sắc hơn cả tôi, em cho tôi cái nhìn mới về cuộc sống cũng như giúp tôi có cái nhìn lạc quan hơn với mọi thứ xung quanh.
Tôi thấy rằng, sau mọi chuyện xảy ra, mình vẫn chưa thực sự trưởng thành nhưng có lẽ tôi sẽ không cần phải cố gắng gồng mình nữa bởi em thích tôi như thế. Và tôi cũng nhận ra một chút trẻ con của mình đôi khi lại mang đến niềm vui cho người khác. Tôi quyết định sẽ sống đúng với bản thân mình và sẽ từng bước hoàn thiện mình thay vì cố trở thành một người khác. Vì tôi đã có em.


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên