vết sẹo mang tên nỗi đau | Đọc truyện online-Tổng hợp tất cả truyện online hay 2013

vết sẹo mang tên nỗi đau





Anh là một chàng trai không lãng tử,nhưng phong trần, có đôi mắt nâu biết nói, khiến nhiều cô gái say mê. Anh hơn tôi hai tuổi, sinh viên năm cuối trường Kiến trúc. Anh thích chơi guitar và nằm trong câu lạc bộ chơi guitar. Sở thích chết người đó khiến tôi cũng mê mẩn theo.






Tôi và anh tình cờ gặp nhau trong buổi biểu diễn guitar giữa các thành viên trong câu lạc bộ. Tôi được cậu bạn thân rủ đi cùng nhau. Tôi hân hoan vì được gặp anh, được nhìn thấy đôi mắt đa tình, đầy mê hoặc ấy. Tối hôm đó tôi và anh có nói chuyện với nhau rất cởi mở giống như đã quen nhau trước đó vậy.





Đêm hôm đó, tôi không ngủ được, lăn qua lăn lại suy nghĩ về cuộc nói chuyện tối nay. Tôi ngẩn ngơ, suy nghĩ vu vơ….suy nghĩ về cách nói chuyện của anh, cách anh cười và rất ga lăng….





Lẽ nào tôi đã yêu anh????





Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua……Tôi quyết định không nghĩ về anh nữa…cho đến lúc anh nhắn tin cho tôi rủ tôi đi uống café. Tôi hơi bất ngờ và trong lòng cũng khá vui sướng.





Tôi đồng ý và đi cùng anh…Tối hôm đó chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều. Từ đó tôi mới biết được anh là người sống rất tình cảm, đầy nội tâm khác hẳn với bề ngoài vui vẻ và hoạt bát của anh mà tôi đã gặp hôm bữa…Anh tâm sự với tôi rằng nhà anh rất nghèo, ba bị bệnh nên nằm liệt đã mấy năm nay. Anh đang cố gắng học để có được công việc tốt phụ giúp gia đình. Qua đó tôi hiểu và thông cảm với anh nhiều hơn.Ước gì tôi có thể tựa vào vai anh để an ủi anh.





Tôi và anh hẹn hò thường xuyên hơn, đi chơi nhiều hơn…và rồi điều tôi mong ước bấy lâu nay cũng đã đến anh ngỏ lời nói yêu tôi…Tôi sung sướng và tựa nhẹ vào vai anh thay cho một lời đồng ý hạnh phúc.





Tôi và anh đã đến với nhau như thế…………





Tôi và anh yêu nhau rất êm đềm, không cãi nhau nhiều. Anh thường xuyên mua cho tôi những con thú bông, thỉnh thoảng là những đóa hoa cẩm chướng đầy sắc màu giống như tình yêu của tôi và anh.





Tôi đã yêu anh say đắm……..





Tôi hạnh phúc vì anh yêu tôi, tôi bằng lòng với những gì mình đang có.





Một năm, hai năm trôi qua hai năm trong hạnh phúc và đầy sự vui vẻ…Anh ra trường và làm kiến trúc sư cho một công ty lớn. Ngày anh được nhận vào công ty cũng là kỷ niêm hai năm chúng tôi yêu nhau.





Đêm đó tôi và anh tổ chức kỷ niệm ngày yêu nhau trong một nhà hang sang trọng. Cùng nhau nâng ly rượu vang đỏ để chúc mừng tình yêu hai đứa. Và cũng đêm đó tôi đã trao đời con gái cho anh để chứng minh tình yêu của tôi dành cho anh ấy. Đêm đó tôi và anh lao vào nhau như những con hổ vừa vồ được mồi ngon.Tôi và anh bên nhau thật say đắm, nồng nàn. Đêm đó tôi đã mơ..mơ về tương lai thật rực rỡ. Tôi mơ rằng tôi và anh sẽ sánh bước bên nhau trong bộ váy cưới và bộ comple thật lộng lấy.Tôi mơ tôi và anh có những đứa con thật đễ thương và bụ bẫm.





Sáng ngày mai, khi thức dậy vệt máu đỏ trên giường khiến anh vô cùng sung sướng vì anh đã có được tôi, đã biết được mùi vị của đàn bà là như thế nào. Còn tôi thì cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi đã trao cái quý gái nhất của đời con gái cho người mà tôi yêu thương, người mà tôi muốn đi hết cuối cuộc đời. Anh ôm chặt lấy tôi và hỏi: “ em có đau không?”





Tôi gật khẽ đầu, anh càng ôm chặt tôi hơn và nói: “ cảm ơn em vì tin tưởng anh, yêu anh và đã trao tặng anh cái quý giá nhất, anh hứa sẽ trân trọng nó, giữ nó và anh hứa sẽ đi cùng em đến đích cuối cùng”. Anh hứa sẽ cưới tôi làm vợ và lo cho cuộc sống của tôi đầy đủ hơn, tốt hơn.Tôi vui mừng và ngập tràn trong hạnh phúc.tôi nghĩ rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.





Những ngày tháng hạnh phúc……





Sau đêm đó, dường như tôi và anh thân thiết nhau hơn. Thời gian dành cho nhau nhiều hơn, đi chơi nhiều hơn và tình cảm ngày càng mặn nồng hơn…Tôi ước gì lúc này thời gian ngừng trôi để tôi có thể cảm nhận và tận hưởng những giấy phút hạnh phúc này.





Tình cảm mặn nồng hơn, thời gian dành cho nhau nhiều hơn cũng là lúc tôi và anh quan hệ với nhau nhiều hơn..càng ngày anh càng kinh nghiệm hơn trong chuyện đó. Và cách làm tình của anh ngày càng mạnh bạo. Anh đọc truyện, xem phim và bắt tôi làm theo những tư thế trên đó.





Tôi hết sức khó chiu, cau có và giận anh hết mình. Anh nhẹ nhàng xin lỗi tôi và hứa sẽ không bao giờ làm như vậy với tôi nữa. Nghe anh nói vậy tôi cũng không muốn giận anh nữa.





Chuyện không ai ngờ……





Từ hôm đó tôi với anh ít gặp nhau hơn, anh bận nhiêu hơn. Những chuyến công tác dài ngày nhiều hơn. Hẹn anh đi chơi cũng khó khăn hơn trước rất nhiều. nhiều lần muốn gặp anh nhưng anh cứ viện lý do bận họp bên công ty nên không đi chơi với tôi được.





Tôi thông cảm cho anh và không hề giận anh. Ngược lại tôi động viên anh nhiều hơn. Vì tôi đang nghĩ anh đang lo cho tổ ấm chúng tôi săp xây. Nghĩ tới đó trong lòng tôi hạnh phúc và vui sướng hơn.





Thời gian vẫn trôi qua thật nhanh, tình trạng đó vẫn cứ lặp lại. những tin nhắn cũng thưa thớt đi rất nhiều. Những cuộc gọi điện thoại chỉ qua loa ậm ừ vài ba câu. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi chợt nhận ra rằng tình cảm của chúng tôi không còn như xưa và ngày càng nhạt dần.





Tôi suy nghĩ vu vơ và tự hỏi mình rằng: “ lẽ nào anh ta đã có người khác”. Suy nghĩ đến đây tôi không thể nào chợp mắt ngủ được, trong đầu luôn hiện ra hàng trăm câu hỏi mà không có câu trả lời.





Sáng dậy,tôi nhận thấy trong người như có một sự chuyển biến khác lạ. Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Lẽ nào tối qua tôi suy nghĩ lung tung, ngủ không sâu nên bây giờ như thế??? Lẽ nào….lẽ nào….tôi chợt nhớ ra rằng tôi đã trễ gần hai tháng… Lẽ nào…lẽ nào,....tôi có thai. Tôi vừa hốt hoảng, vừa vui mừng. Hốt hoảng vì tôi đã suy nghĩ vu vơ về chuyện hai chúng tôi mà quên mất ngày của tôi, hốt hoảng vì không biết phải đối diện như thế nào với gia đình tôi. Còn tôi vui mừng vì tôi nghĩ rằng nếu nói chuyện này với anh ấy biết đâu đứa bé sẽ là cầu nối giữa tôi và anh ấy có thể chung sống với nhau trọn đời. Nghĩ tới đây tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.. Tôi đã có thai, đã có con với người mà tôi yêu thương, người mà tôi luôn luôn muốn gắn bó suốt đời.





Tôi vội vã gọi điện cho anh để thông báo cho anh tin vui này.





Tút….tút…..tút……





Alo..Alo…..một giọng quen thuộc vang lên.





Anh hả? Anh đang làm gì đó?..tôi hỏi.





Anh đang bận…tối gặp…vậy nhé…A vội vã nói.





Tôi chỉ kịp ừ thì đầu dây bên kia đã tắt..





Tối nay tôi và anh gặp nhau...đã lâu lắm rồi chúng tôi không ở bên nhau, nói chuyện như thế này..Thực ra chỉ là gần một tháng nhưng sao tôi thấy dài quá....Chúng tôi lại gặp nhau trong nhà hàng, nơi mà tôi với anh đã có những kỷ niệm đẹp ở đó.





Tôi tựa vào vai anh và nũng nịu…” anh cứ đi công tác hoài..làm người ta nhớ anh lắm”, “ anh có nhớ em không?”





Ừ…có chứ…ừ ….anh bận lắm….





Anh à, em có chuyện muốn nói với anh, tôi ấp úng nói…





Có gì thì em nói đi, sao em cứ ấp úng thế….





Em…em…có thai..





Hả? cái gì? Sao lại có thai được…tôi đi công tác mà..Mấy tháng rồi?? Anh hoảng hốt vang lên





Làm gì mà anh hoảng lên như thế…đã được gần hai tháng rồi..tôi nhẹ nhàng nói..





Anh giật người lên và nói “ không thể như thế được, làm gì có chuyện có thai được”





Tôi hơi bất ngờ vì thái độ của anh…..Anh đâu có biết rằng đêm trước khi anh đi công tác tôi và anh đã có một đêm mặn nồng với nhau.





Lúc này tôi và anh im lặng..





Im lặng hồi lâu,thì giọng anh vang lên: “ bỏ nó đi”





Hả??? Anh nói cái gì? Sao lại bỏ nó đi??Nó là con chúng ta mà?? Tôi lớn giọng.





Anh nói nhẹ: “ Em à, anh cần thêm thời gian, sự nghiệp của anh đang phát triển, anh không muốn vì chuyện này mà sự nghiệp của anh sụp đổ. Bây giờ em bỏ nó đi thì tương lai chúng mình sẽ tốt hơn rất nhiều. Công việc của anh sẽ tốt hơn, khi có sự nghiệp trong tay rồi thì lúc đó chúng mình sẽ cưới nhau và sẽ có con thôi. Anh muốn tốt cho em thôi mà. Giờ thì nghe lời anh, bỏ nó đi em”.





“Không được..nhất định là không được”.. Em không thể nào làm như thế với con chúng ta đươc.Tôi nói lớn.





Anh gắt lại: “ Tôi nói cô bỏ nó đi mà cô không nghe à. Tôi không muốn sự nghiệp của mình đổ vỡ vì có sự xuất hiện của nó, cô hiểu rõ chưa? Vả lại đứa bé đó chắc gì là của tôi, tôi thường xuyên đi công tác, cô ở nhà quan hệ với ai thì làm sao tôi biết được.”





Tôi đứng dậy, tát thẳng vào mặt anh và nói: “ Khốn nạn, em không ngờ anh là người như thế, thật trơ trẽn. thương thay cho em đã chung thủy yêu anh hết lòng…Em không ngờ…không ngờ….”





Cô làm gì thế hả???Cô tát tôi nữa đi, nói nữa đi?? Anh quát lớn vào mặt tôi.





Và rồi anh đứng dậy, rời khỏi ghế và đi nhanh ra phía cửa chính của nhà hàng.





Tôi nhanh chóng đuổi theo anh ấy….





“Anh à, nghe em nói đã, em yêu anh lắm, em cũng yêu con chúng ta lắm,xin anh đừng bắt em bỏ nó, em van xin anh đấy”, tôi chạy vội vã, khóc lóc và nói giọng cầu xin.





Anh nói lớn: “ tôi bảo là không đươc mà sao cô cứ khóc lóc hoài thế, bỏ nó đi thì chúng ta mới có thể có cuộc sống hạnh phúc và sung túc được, cô hiểu chưa?”





“Nhưng anh ơi, nó còn nhỏ lắm, em không nỡ vứt bỏ nó đi, tội lỗi lắm anh ơi”, tôi khóc lớn và nói.





Tội nó thì ai tội cho tôi, cho chúng ta. Bây giờ tôi đưa ra hai sự lựa chọn, một là cô bỏ nó đi chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Còn nếu cô nhất định không bỏ thì đường ai nấy đi. Tôi chán cái cảnh này lắm rồi.Quyết định thế đi.” Anh nhanh chóng bước đi…





Tôi lặng người đi, cổ họng tôi cứng lại và khuỵu gối xuống đất, tôi khóc nức nở và cố gắng sức để kéo anh lại. Anh mặc kệ tôi khóc lóc,van xin anh, anh vẫn bước thật vội vã…..





Ở không gian rộng lớn đó chỉ có tôi nhỏ bé, ngồi khóc một mình trong đêm khuya. Lẽ nào cuộc đời tôi





chỉ toàn những đau khổ. Yêu tha thiêt, chung thủy lẽ nào cũng là cái tội. Tôi nên hận anh hay ghét bỏ anh





đây? Còn tương lai của tôi phía trước thì sao, lẽ nào tôi vứt bỏ nó…Còn ba mẹ tôi thì sao?? Tôi thật bất





hiếu.Hàng trăm câu hỏi vây quanh trong đầu tôi.Tôi ôm bụng và suy nghĩ về tương lai của đứa bé, nó sẽ





không có ba…còn nỗi đau nào hơn nỗi đau ấy????





Tôi thức suốt đêm hôm đó, một cái đêm thật đáng nhớ và đau khổ nhất cuộc đời tôi.Tôi khóc thật nhiều,





Cuộc đời thật bất công với tôi….bất công với người phụ nữ chung thủy như tôi





Tôi ngủ thiếp đi….





Sáng dậy, lật lại những suy nghĩ tối qua tôi cảm thấy mình đã kiệt sức. Tôi cảm thấy đói và định đi ra





ngoài ăn,đang định mở cửa chạy ra ngoài thì con bạn thân hớt hả gõ cửa.





Tôi mở cửa, nó chạy xộc thẳng vào trong nhà, vừa nói vừa thở…





“ làm gì mà mày hốt hoảng lên thế? Có chuyện gì ah”. Tôi nói





“ Mày..mày thật sự không biết gì sao???Anh….anh Hoàng của mày đang…đang đám cưới ngoài kia kia





kìa….” Nó nói vội.





“Hả, mày..mày nói cái gì thế???” mày đùa đấy ah…tôi nói lại.





Tao nói thật đấy, nó cưới con gái của ông giám đốc cơ quan nó…tao không đùa đâu..





Tôi chạy thật nhanh ra cửa và chạy ngang qua nhà anh, đau đớn thay khi tôi nhìn thấy anh đang cùng





bước bên một người khác..Tôi đang mơ chăng? Tôi cố sức chạy đi thật nhanh, tôi không muốn nhìn thấy





cảnh đó một lần nào nữa, tôi bế tắc….lẽ nào anh ta đã phản bội tôi, những lời thề hứa giờ thành mây





khói.Lẽ nào anh ta vì sự nghiệp của mình mà nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của mình….Tôi nghẹn





họng…..chạy thật vội vã ra biển..tôi muốn con sóng kia sẽ nhấn chìm mình để khỏi phải thấy cái cảnh đau





đớn ấy, để thoát xác nhẹ nhõm….để không còn tồn tại trên đời này nữa…..Tôi lao ào xuống biển……chỉ





cần một cơn sóng to ập đến là tôi có thể thoát khỏi sự đau đớn tột cùng của mình…..Nhưng…tôi không





đủ bản lĩnh để nhấn chìm nổi bản thân mình… Tôi bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ về ba mẹ tôi, về đứa con





của tôi, về tương lai sáng rực đang chờ đón tôi…ước mơ trở thành giảng viên của tôi hiện ra trước





mắt….Tôi lê lết thân mình lên bờ..tôi quỳ trên bờ cát trắng và khóc thật to, hét thật to để ai cũng có thể





nghe được nỗi đau của mình. Tôi quyết định trở về nhà, sẽ giữ đứa con lại và nuôi nó trưởng thành….





Nỗi đau nào chứa chất một vết thương. Vết thương nào cũng sẽ lành, nhưng nó luôn để lại một vết sẹo





thật lớn trong tim….vết sẹo mang tên “nỗi đau”. Nỗi đau sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời…..Cảm ơn anh vì





đã cho tôi biết “ nỗi đau” là gì.????






Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay
Lên Trên